Nếu nó không sao, chứng tỏ A Phủ đang không có ở đây.
Tốt quá rồi! Con vợ thứ chín của A Phủ, không có ai bảo vệ, đêm nay mày chết với tao!
Lão trèo tường nhảy vào trong, thu hình nhân lại rồi tìm đến phòng của Khao Miêu. Trò hèn hạ của lão làm Khao Miêu không kịp trở tay, cô cùng tất cả người trong viện chìm vào một giấc ngủ mê man mất hết ý thức…
Lão Tự trở ra cùng với một cái bao tải, chứa một người bên trong. Lão nhanh chân bước về phía chiếc xe ngựa đang đậu gần đó, giao nộp thành quả cho người ngồi bên trong.
Trong xe ngựa, bà lớn lạnh mắt nhìn con hầu cởi bao tải ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của người trong bao tải.
Bà lớn không biết Trần Long cần Khao Miêu để làm gì, và cũng đắn đo sợ A Phủ hỏi tội, nhưng đây là cách duy nhất để cứu con trai bà. Cái gọi là một đổi một, chính là đem Khao Miêu đổi lấy cậu út…
Nơi Trần Long hẹn bà lớn là một con phố nhỏ, phố này năm ngày trước có một đám ma.
Chính bởi vì gần đây có đám ma nên chỗ này cực vắng người qua lại. Xe ngựa của bà lớn chầm chậm đi tới, dừng ngang xe ngựa của Trần Long một lúc, rồi hai xe đường ai người nấy đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Bà ơi, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì? Ngộ nhỡ cậu cả hỏi tội thì sao?”
Bà lớn đỡ cậu út máu me be bét khắp người, thật ra máu này không phải của cậu, mà là của cậu út nhà họ Trần. Trần Long đã giữ đúng lời hứa, không tra tấn đánh đập gì con trai bà. Bây giờ Khao Miêu đã ở trong tay Trần Long, bước tiếp theo đúng là nan giải.
“Tìm một đứa con gái ngoại hình giống con Khao Miêu chút.”
Thằng hầu nghe câu này lập tức hiểu ra, tìm một người khác giống mợ cả, nếu cậu cả có hỏi tội, thì cưới cô gái đó cho cậu nguôi giận.
Còn xe ngựa của Trần Long không đi về Trần phủ, mà đi về phía ngoại ô, đi mãi đi mãi cuối cùng cũng dừng trước một căn nhà nằm sâu trong ngõ nhỏ. Trần Long xuống xe, trên tay bế một cô gái đang hôn mê bất tỉnh, chính là Khao Miêu.
Cửa mở, một đứa bé trai chừng hai ba tuổi chạy ào ra ngoài, ôm lấy chân Trần Long, giọng nói non nớt gọi: “Cha, cha.”
Trần Long xoa đầu nó rồi bế Khao Miêu đi vào trong. Thằng bé nhìn theo tò mò hỏi: “Ai vậy cha?”
“Đó là mẹ con, cô ấy tên Khao Miêu.”
Thằng bé mở to hai mắt ngạc nhiên, chạy tới chỗ giường Khao Miêu nằm, nhìn chằm chằm vào cô mãi không dời mắt. Người hầu đứng bên cạnh nhìn thôi cũng chấn động, cô gái này với cậu chủ nhỏ đúng là giống nhau quá đi mất! Giống từ đôi mắt, khuôn miệng cho đến đôi má bánh bao bầu bĩnh.
“Hay quá, từ nay con đã có mẹ rồi! Nhưng… mẹ bị sao vậy cha?”
“Đừng lo lắng, mẹ con chỉ ngủ một giấc thôi là khỏi.”
Thằng bé rất tin tưởng Trần Long, hắn nói một câu thôi cũng khiến nó vui vẻ gật đầu. Nó leo lên giường nằm cạnh Khao Miêu, vùi đầu vào ngực cô ngủ ngon lành. Người hầu nhìn cảnh này cũng vui mừng hỏi: “Cậu, cô ấy chính là mợ chủ của chúng con?”
“Bây giờ thì chưa, nhưng sau này sẽ đúng như vậy.”
Người hầu ngầm hiểu cô gái này chính là người cậu chủ yêu thương, là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ, vì lý do thân phận cách biệt, và cậu chủ đang gây dựng sự nghiệp nên chưa thể cưới cô ấy vào cửa thời điểm này.
Trần Long muốn nằm theo lên giường ôm hai mẹ con vào lòng thì thằng bé đang ngủ bỗng mở trừng trừng mắt: “Không được, cha đi chỗ khác, mẹ là của con.”
Hắn ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng ảm đạm, đứng dậy đi sang phòng khác.
Người hầu thấy vậy không khỏi băn khoăn, rõ là hai cha con nhưng tính cách trái ngược nhau hoàn toàn. Cậu chủ thì điềm đạm nho nhã, tính rất thoáng, không hay mắng người hầu, còn cậu chủ nhỏ tuy thông minh lanh lợi nhưng lại kĩ tính, khó chiều và hay cáu cứ như ông cụ non. Không biết tính tình này có phải thừa hưởng từ cô Khao Miêu không, nhưng chắc chắn là chẳng giống cậu chủ Trần Long chút nào.
Sáng hôm sau, Khao Miêu mơ màng mở mắt tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của một đứa trẻ con, giây phút đó cô như đứng hình, đứa trẻ này sao mà hao hao giống cô lúc nhỏ vậy!
“Con là ai? Đây là đâu, sao dì lại ở đây?”
Cô chỉ nhớ đêm hôm qua cô nằm ngủ trong viện A Phủ, thế quái nào sáng tỉnh dậy lại nằm ở một chỗ khác rồi? Mà đứa nhóc này là ai, có phải là họ hàng gì của thân thể này không mà giống cô thế?
“Mẹ lạ thật đấy, về nhà mình rồi mà còn hỏi.”
Thằng bé vừa nói vừa cau mày không vui, Khao Miêu nhìn ánh mắt đó thì hơi giật mình. Lúc nó cau mày lầu bầu như ông cụ non, cô thấy nó rất quen. Hình như cô đã gặp nó ở đâu đó, hoặc là nó giống người quen nào đó của cô.
“Con gọi ta là gì cơ?”