“Có! Mẹ có thương con mà!”
Khao Miêu hoảng loạn hét lớn, làm con Đậu mơ màng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra nó đã thấy cảnh một cái bóng trắng lờ mờ không có mũi miệng, chỉ có đôi mắt đầy máu, đang bóp cổ thằng Bờm.
“Buông ra!”
Con Đậu vội đưa tay gỡ tay vong nhi, liền bị hất văng một cái vào giữa đống gỗ mục nát. Sức của vong nhi mạnh kinh khủng, con Đậu cảm giác xương nó sắp gãy mất mấy đoạn.
Khao Miêu vừa run rẩy gỡ tay vong nhi ra vừa nói: “Thằng bé này… nó là… nó là… là thằng hầu mẹ kiếm về cho con! Con đừng hại nó, hại nó rồi lấy ai hầu hạ cho con?”
Vong nhi nghe vậy mới chịu buông tay ra, thoáng chốc nó lại toét rộng cái miệng ra cười, lật mặt còn nhanh hơn lật sách: “Thế à, được.”
“Thằng hầu thì phải ngủ ở ngoài, không được vào đây.”
Nói rồi nó kéo cô đi vào sâu bên trong. Hà phủ đã đổ nát tan hoang gần hết, nhưng chịu khó tìm vẫn có chỗ để ngủ tạm. Nó vươn đôi tay dài mềm oặt của nó xoa bóp, chăm sóc những chỗ cô bị đau, đứa trẻ này cũng có mặt đáng thương, nó khao khát có được một người mẹ yêu thương nó…
Khao Miêu khổ sở trao đổi với con Đậu một ánh mắt, con Đậu tuy chưa hiểu lắm, nhưng vẫn nhất mực tin tưởng cô.
Mợ bảo cậu Bờm chỉ là thằng hầu, thì nó cũng phải phối hợp cùng mợ. Bằng không thì… giống như vừa nãy đó, con ma tai quái này sẽ bóp cổ cậu Bờm đến ch.ết.
Con Đậu kéo thằng Bờm ôm vào lòng để giữ chút hơi ấm. Gió đêm thổi rất lạnh, Khao Miêu nhìn hai đứa nằm co ro với nhau, còn cô thì lại được ở trong chỗ ấm áp, nước mắt cứ trào ra…
Tiếng gà gáy xa xa vang lên, trời sáng dần làm vong nhi cũng mờ ảo tan biến.
Nó cứ nhìn chòng chọc vào Khao Miêu, hình như luyến tiếc không muốn phải chia cách với cô. Khao Miêu cố nhẫn nhịn đến khi nó biến mất hẳn thì lập tức nhào qua ôm lấy thằng Bờm, khóc nấc lên:
“Mẹ xin lỗi, xin lỗi con!”
Thằng Bờm người lạnh ngắt như tảng băng, mắt nhắm nghiền. Suốt cả đêm nó đã phải nằm ngoài trời lạnh lẽo. Con Đậu cũng yếu ớt không khá hơn là bao, cô vừa cõng thằng Bờm, vừa dìu con Đậu chạy. Ba người trông thảm hại như một đoàn khất cái ăn mày…
“Trời ơi, ma! Đã bảo đất cũ của Hà phủ có ma mà!”
Mấy người đi chợ sớm đi ngang qua, bắt gặp ba người Khao Miêu dật dẹo kéo nhau đi ra. Bởi trông thảm quá nên ai nấy đều tưởng là ma, sợ chạy mất dép. Vô tình gây ra một trận náo động, thu hút nhiều người chú ý. Người nào sợ thì cứ chạy, người nào gan lớn thì xúm lại xem, thoáng chốc đã ùn ùn một đám người đứng vây quanh Khao Miêu chỉ trỏ.
“Xin nhường đường! Có chuyện gì mà đông thế nhỉ?”
Một đoàn quan quân đi qua, lúc này người dân mới chịu tản ra hai bên nhường đường. Khao Miêu gắng gượng, lê thân thể bầm dập toàn vết thương lao tới, quỳ sụp xuống trước đoàn quan quân: “Xin đại nhân cứu mạng!”
Trước khi mắt cô nhắm nghiền lại vì không trụ nổi nữa, cô thấy ba chữ “Nam Viễn Vương” trên lá cờ, và một người cao lớn từ trên ngựa nhảy xuống, gấp gáp tiến về phía mình…
“Cô Khao Miêu, cô tỉnh rồi à?”
Khao Miêu cảm giác mình đã nằm rất rất lâu, toàn thân xương khớp như vỡ vụn, đau ê ẩm cả người. Tiếng người gọi làm cô mơ màng mở mắt. Đây là… thầy dạy võ của thằng Bờm!
Anh ta đưa mẹ con cô về kinh thành lánh nạn rồi lại lập tức quay về biên giới cùng A Phủ. Bây giờ anh ta đang đứng trước mặt cô, có phải A Phủ cũng đã về rồi không?
“Là thầy Đinh à? Chồng và con tôi đâu? Bờm bị thương, nó đang ra sao rồi? Còn A Phủ cậu ấy vẫn bình an chứ?”
Cô hỏi nhiều quá làm anh ta không trả lời kịp: “Bờm chỉ cảm lạnh thôi, đã cho uống trà gừng với uống thuốc rồi, cô yên tâm.”
Khao Miêu thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi tiếp: “A Phủ về rồi hả? Cậu đâu rồi, tôi muốn gặp cậu.”
Thầy Đinh trông hơi mất tự nhiên: “Đây là phủ Nam Viễn Vương.”
Nam Viễn Vương… hình như là người đã cứu mẹ con cô thì phải. Khao Miêu tuy thất vọng vì mừng hụt là A Phủ, nhưng vẫn vội vã đứng dậy, đi tạ ơn người ta cho phải phép.
Vừa giẫm được chân xuống đất cô đã ngã thọt một cái. Ôi cái chân này, nó đang bị băng bó to như khúc chân giò, đau đến ứa nước mắt.
“Cô Miêu bị bong gân, đi đứng phải cẩn thận.”
Một bàn tay từ đâu đỡ Khao Miêu đứng dậy, cô tự nhiên thấy hơi gai sống lưng. Người này tự dưng ở đâu ra, rõ ràng ban nãy mở mắt chỉ thấy có mỗi thầy Đinh đứng cạnh.
“Cô Khao Miêu, đây là Nam Viễn Vương đó.”
Thầy Đinh nhẹ giọng nhắc nhở, rồi nhanh chóng lủi ra khỏi phòng lúc nào không hay. Trong phòng chỉ còn mỗi Khao Miêu và Nam Viễn Vương, bàn tay ngài ấy từ nãy giờ vẫn chưa buông khỏi người cô.
Mặt cô đỏ bừng vội gạt tay ngài ấy ra: “Đa tạ ngài cứu mạng mẹ con dân nữ.”.”