“Gọi lớn lên coi!”
A Phủ nhíu mày không vui, thằng bé lập tức kêu thật lớn, dụi đầu vào ngực cậu: “Cha! Con yêu cha!”
Điệu bộ lấy lòng như mèo con này quả là giống Khao Miêu y đúc, A Phủ nhìn thằng bé rồi lại nhìn sang cô, ánh mắt tối lại trầm ngâm.
Miêu, tôi không nói đùa em, thằng bé thật sự là con của tôi và em.
Năm đó cậu và cô là một đôi thanh mai trúc mã, cô khi đó là một cô gái ngốc không hiểu sự đời. Đêm trước ngày cậu được đón về Hà phủ, cha mẹ nuôi của cô đã chuốc say hai người, mục đích của họ rất đơn giản, muốn thông qua đứa con gái này để trèo cao lên nhà hào môn. Thằng Bờm có lẽ là từ lần đó mà có.
Sau đó cậu về Hà phủ, Hà lão gia ban đầu phản đối cậu cưới Khao Miêu. Cậu phải liều mạng xây dựng công danh cho mình để có được tiếng nói trong nhà, ai ngờ cũng vì quá say mê với công việc, phát hiện ra bí mật tội ác của nhà họ Văn nên cậu bị họ thủ tiêu.
Lời hứa của cậu quay về cưới cô đã không thực hiện được. Cái thai trong bụng cô ngày càng lớn, khiến cha mẹ nuôi cô xấu hổ với xóm làng, nhốt cô trong nhà đối xử cay nghiệt. Cậu đoán Trần Long đã gặp Khao Miêu vào khoảng thời gian này, hắn cũng xuất thân nhà hào môn nên cũng được cha mẹ nuôi cô nhắm tới.
Đối với họ, cha đứa bé là ai đâu quan trọng, miễn là xuất thân nhà hào môn. Có điều tại sao Trần Long biết thừa đứa bé không phải con của hắn, mà vẫn chấp nhận “đổ vỏ”, cái này A Phủ cũng chưa thể hiểu được. Cả việc hắn dùng cách gì khiến Khao Miêu tin hắn là cha ruột thằng Bờm nữa, đúng là ẩn số.
A Phủ nhìn hai mẹ con nô đùa vui vẻ, lòng nặng trĩu, không dám nói ra sự thật. Nói ra để cô biết thằng đồi bại năm đó, khiến cô bị giấu trong nhà không dám ra ngoài, chị cha mẹ nuôi đối xử tệ bạc, xấu hổ với xóm làng, để cô biết thằng đồi bại đó chính là cậu ư?
Nhìn cách cô đối xử với Trần Long bây giờ là biết, ánh mắt cô nhìn hắn đầy vẻ chán ghét. A Phủ rất sợ Khao Miêu chán ghét cậu như vậy.
“Bẩm vương gia, cô Khao Miêu, Huệ phi nương nương cho gọi cô vào cung trò chuyện.”
Khao Miêu khựng người lại, len lén nhìn sắc mặt A Phủ. Cô chừa rồi, lần này cậu cho phép cô mới dám đi.
A Phủ thấy đúng là người của Huệ phi thì mới gật đầu, lần này cả cậu và thằng Bờm cũng sửa soạn đi cùng cô.
“Này… để thằng bé đi, nhỡ Huệ phi làm khó nó thì sao?”
“Có tôi ở đây, mẹ con em không phải sợ gì cả. Vả lại bà ấy cũng biết chuyện em có đứa con rồi, tránh được mùng một không trốn được mười lăm đâu.”
A Phủ tìm người biến hoá một chút trên mặt Khao Miêu, thoáng cái trên mặt cô đã xuất hiện một vết sẹo đỏ hỏn che mất nửa khuôn mặt, không khác gì vết sẹo trên mặt cậu. Cô cảm thán, thuộc hạ của cậu ai cũng tinh thông một mảng nào đó, thảo nào cậu mới thu nhận.
Bởi vua từng thấy mặt cô nên phải làm vậy, còn thằng Bờm luôn được cô giấu kĩ trong nhà nên không sao. Xong xuôi, một nhà cùng nhau rời vương phủ vào cung.
Trong phòng Khao Miêu lúc này tưởng chừng không có ai, lại bất ngờ có tiếng động lạ. Một con hầu làm công việc dọn dẹp phòng, nó đang bới tung mọi ngóc ngách trong phòng, để tìm cho đủ chín sợi tóc của Khao Miêu.
Nó là người của công chúa Lan La trà trộn vào vương phủ. Nó phải mất thời gian rất lâu mới lấy được sự tin tưởng của Khao Miêu. Lúc mẹ con cô mới vào vương phủ, thằng Bờm bị vong nhi quẫy nhiễu, nó là đứa duy nhất trong đám người hầu không sợ vong nhi, bất chấp nguy hiểm làm người gác đêm trước phòng thằng bé.
Dẫu vậy Khao Miêu vẫn quá cẩn thận, mãi đến giờ nó mới tìm được cơ hội, được cô cho bước vào phòng, làm công việc dọn dẹp phòng.
Quan hệ giữa Đại Việt – Lan Xang vốn không mấy hoà hảo, từ khi chiến tranh với Đại Việt nổ ra, nước Lan Xang ngày càng thân thiết với Xiêm La (Thái Lan) hơn. Công chúa Lan La sau nhiều lần truy sát Khao Miêu không thành, đã tìm đến bùa ngải Xiêm. Loại bùa này dùng tóc của người muốn hại, chín sợi với nữ và bảy sợi với nam, quấn vào một con hình nhân đã được thầy mo Thái tẩm phép. Mỗi khi dùng kim nhọn hay vật nhọn đâm vào chỗ nào trên con hình nhân, đồng thời đọc câu chú, người bị yểm sẽ lên cơn đau đúng vị trí đó, đau đến ch.ết đi sống lại, lâu dần mất mạng lúc nào không hay.
Trong cung, Huệ phi đang nằm đau yếu trên giường, nhưng vẫn cố gượng dậy nhìn mặt hai mẹ con Khao Miêu.
“Tham kiến Huệ phi nương nương.”
Khao Miêu lo lắng Huệ phi sẽ là một bà già cay nghiệt, nhưng trái ngược hoàn toàn, trông bà ấy rất hiền từ, lại còn đau yếu bệnh tật, trông hoàn toàn vô hại.
“Nương nương cẩn thận.”
Cả Khao Miêu lẫn thằng Bờm đều nhanh nhẹn nhào qua đỡ, khiến Huệ phi không nhịn được phì cười: “Ngươi đó, không giống nữ nhân khuê các hiền thục chút nào. Hai mẹ con ngươi đều lanh lợi như hai con khỉ con.”