“Được, ta biết rồi.”
A Phủ rơi vào trầm tư, thật may người gánh là cậu, không phải Khao Miêu hay người vô tội nào khác.
“Lão thầy Xiêm nói, không giải ngải được thì chúng ta giành lại thứ đồ mà thứ phi dùng để chơi ngải vương phi, vương phi sẽ không bị ngải hành nữa.”
A Phủ cầm con hình nhân quấn chín sợi tóc của Lan La lên quan sát: “Có phải thứ đồ đó là chín sợi tóc của Khao Miêu không?”
“Không hẳn là tóc, mà tuỳ thầy tuỳ phép có thể dùng tóc, móng tay, các đồ dùng người bị hại hay dùng như khăn tay, trang sức.”
A Phủ bèn đi đến Lan viện, thấy Lan La đang nằm trên giường yếu ớt. Sắc mặt cô ta trắng bệch, còn không có ai chăm sóc nên càng thảm hại hơn.
“Vương… vương gia! Không phải thiếp chơi ngải vương phi mà! Sao ngài nỡ chơi ngải với thiếp chứ? Cầu xin ngài, phải làm sao ngài mới chịu tha cho thiếp đây?”
Lan La từ trên giường bổ nhào xuống đất, để lộ ra tấm nệm nhăn nhúm, giữa nệm có mấy giọt máu đỏ tươi. A Phủ nhìn thấy mấy giọt máu đó, im lặng không nói gì. Lan La hốt hoảng che mấy giọt máu lại, tái mặt giải thích: “Là… là thiếp đang đến kỳ kinh nguyệt, mấy ngày nay không có ai dọn dẹp, vương gia đừng để ý!”
Là tên khốn đêm đó xông vào cướp đi lần đầu của cô ta! Không có ai cản lại, bản thân cô ta bị ngải hành đau yếu, nào có sức kháng cự lại được tên khốn kia!
“Muốn ta tha cho cô, thì đừng nói dối không chớp mắt nữa. Đem hình nhân cô dùng để yểm ngải Khao Miêu tới đây, đổi lại hình nhân yểm ngải cô.”
Lan La sụp đổ, cô ta cắn chặt môi đầy căm hận: “Được, thiếp đồng ý.”
A Phủ bắt Lan La viết thư cho lão thầy Pom dưới sự giám sát của cậu.
“Còn dám giở trò bùa ngải trong vương phủ này nữa, coi chừng cái mạng của cô.”
Lan La sợ hãi gật đầu lia lịa, cô ta nằm ẹp trên đất như đống giẻ lau, hèn mọn cầu xin: “Xin vương gia thả ra một con nô tì chăm sóc cho thiếp, một đứa thôi cũng được. Nếu không thiếp ch.ết mất.”
A Phủ ngẫm nghĩ, để cô ta ch.ết cũng không hay, bèn thả một con nô tì ra hầu hạ cô ta. Lan La chờ cho A Phủ đi khuất, dùng chút sức tàn viết một bức thư gửi cho một người khác.
“Bên phía tù trưởng sao rồi? Có gỡ được bùa cho thằng Kha không?”
Người thuộc hạ đưa thằng Kha đến nhà tù trưởng đã về, nét mặt anh ta trông mất tự nhiên, giống như tránh né A Phủ. Cậu nhìn ra nên hỏi: “Có chuyện gì nghiêm trọng?”
“Dạ… không có gì! Tù trưởng nói bùa dơ này rất khó gỡ, có gỡ được thì cũng phải rất kiên trì, mà sau này thằng Kha cũng tâm trí không được tỉnh táo, ngu ngơ khờ dại. Ông ấy dặn chúng ta tìm xin ván đóng quan tài vừa mới bốc mộ, đốt lấy tro pha với đồ uống cho thằng Kha uống. Nên thuộc hạ đã để nó ở lại nhà tù trưởng để ông ấy tiện chữa chạy, cố gắng kiên trì thì may ra.”
“Ván đóng quan tài vừa mới bốc mộ à? Cái này không dễ, nhưng phải cố gắng thôi. Vì gánh thay cho ta mà nó mới ra nông nỗi này.”
Thấy A Phủ rơi vào trầm tư, người thuộc hạ giống như chột dạ cái gì mà hỏi: “Vương gia còn gì phân phó không? Nếu không thuộc hạ xin cáo lui.”
Thuộc hạ đi rồi, A Phủ lại đến phòng Khao Miêu, ngồi bên giường cô một bước không rời.
“Cha ơi, cho con vào thăm mẹ được không? Con thương mẹ lắm.”
Thằng Bờm đứng ở cửa đáng thương gọi. A Phủ thở dài:
“Không phải cha không cho con đến gần, mà là sợ ngộ nhỡ mẹ lên cơn đau, không tự chủ được sẽ làm đau con.”
“Con không sợ đau. Con sợ mất mẹ hơn.”
Thằng bé tủi thân nói rồi chạy vào, không cần biết cậu có đồng ý hay không. Con Đậu bưng một chậu nước ấm vào, thằng bé nhúng khăn vào chậu, vắt nước rồi cẩn thận lau những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán Khao Miêu.
“AAA…”
Khao Miêu đột nhiên lên cơn co giật, tay cô vung lên ôm đầu đau đớn, vô tình hất văng thằng Bờm ngã xuống. Nó ngã vào chậu nước, “leng keng loảng xoảng” nước đổ văng tung toé, khung cảnh thật hỗn loạn.
“Mợ lại lên cơn đau rồi! Cậu Bờm có sao không?”
Cũng may là nước ấm nên không bị bỏng, nhưng cả người thằng bé đã ướt sũng. A Phủ vừa tóm lấy tay Khao Miêu giữ cho cô không tự cào mặt mình vừa nói:
“Đưa thằng bé ra ngoài!”
“Con không sao mà! Đừng bắt con đi mà!”
Thằng bé khóc mếu đáng thương, đôi mắt dán chặt vào Khao Miêu đang co giật trên giường.
“Đau, đau quá! Tại sao trên mặt lại có nhiều kim nhọn thế này? Đau quá, ngứa quá, đau ch.ết mất!”
Khao Miêu vừa rên rỉ vừa giơ tay lên tự cào mặt mình. Cô nhìn thấy trên khắp thân thể mình tua tủa những mũi kim nhọn, chúng cứ nhú lên ào ào như nấm mọc sau mưa.
“Cậu thấy không? Trên da của em sao có nhiều kim nhọn quá! Không, không, đừng mọc thêm nữa, đau quá, kim xé rách da của em mất!”
“Miêu, dừng lại đi! Không có cái kim nhọn nào cả! Đừng tự làm mình bị thương nữa!”