Miêu Phủ

Chương 98: Cô sẽ phải trả giá (2)



A Phủ bước vào, thấy Lan La đang ôm bụng mặt tái nhợt.

“Vương gia… đến rồi sao? Thiếp đã có thai con của chúng ta, thiếp vui lắm. Ngài vui không?”

A Phủ không trả lời, sắc mặt lạnh lẽo, chân mày nhíu chặt. Người thuộc hạ đi theo cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Đoàn Nghị nói cái thai rất yếu, trông cô cũng không được khoẻ.”

Lan La nghe vậy sắc mặt càng tái nhợt hơn, liều mạng lắc đầu: “Không, thiếp không sao, cái thai cũng không sao! Ngài đừng nhìn thiếp như thế, đứa trẻ này là con của ngài thật mà! Thầy Đoàn nói cái thai được một tháng, một tháng qua thiếp chỉ cùng ngài đêm đó thôi…”

A Phủ chán ghét Lan La nhưng không thể bỏ mặc cô ta lúc này. Cậu nghĩ, nói đúng ra đứa trẻ này là huyết mạch của Nam Viễn Vương. Cậu có lỗi với Khao Miêu, nhưng cậu cũng phải bảo vệ huyết mạch duy nhất này của Nam Viễn Vương. Cậu nói với người thuộc hạ:


“Thả hết người hầu của Lan viện ra để hầu hạ thứ phi. Giao cho Đoàn Nghị chăm sóc chu toàn cho cái thai.”

Thuộc hạ nhận lệnh đi làm việc, từ đầu đến cuối sắc mặt anh ta tái nhợt. Lan La đang đau vã mồ hôi nhưng vẫn nở nụ cười thoả mãn. Bước đầu kế hoạch thật suôn sẻ.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ này, cho mẹ con cô một chỗ đứng để sống thoải mái trong vương phủ.”

Còn lại A Phủ và Lan La trong phòng, cậu lên tiếng làm cô ta không nhịn được hai mắt sáng lên.

“Nhưng điều đó không có nghĩa cô được làm mưa làm gió trong vương phủ này. Khao Miêu mãi mãi là vương phi, là nữ chủ nhân của nơi này. Nếu cô dám vô lễ với cô ấy, giở trò làm hại cô ấy, thì đừng trách tôi vô tình, chỉ nhận con không nhận mẹ.”

Nghe xong những lời này, thân thể Lan La run lên bần bật. Cô ta ấm ức đáp “vâng” nhưng trong đầu đã nảy ra hàng loạt suy tính.

Bàn tiệc thịnh soạn cùng với khuôn mặt tô son điểm phấn Lan La vất vả chuẩn bị từ chiều, A Phủ không thèm ngó lấy một cái mà quay lưng đi thẳng. Cậu đi rồi, Lan La hậm hực giao việc cho người hầu:

“Đứa con này vương gia không thích nhưng chắc gì Huệ phi không thích có thêm cháu? Ngươi mau truyền tin vào cung cho bà ta biết.”

Cô ta vuốt ve cái bụng tự cười một mình: “Bà ta sẽ thay ta bảo vệ đứa bé này, thay ta trừng trị Khao Miêu, ha ha ha…”

“Công chúa, thầy Đoàn đến kê thuốc an thai và thực đơn ăn uống hàng ngày cho người.”

Lan La thu lại nụ cười, khuôn mặt nhăn nhó: “Cái tên phiền phức này, bảo hắn về đi. Ta không muốn nhìn bản mặt hắn.”

Nhưng Đoàn Nghị đã đi vào, nghe được hết lời vừa rồi của cô ta. Sắc mặt cậu vô cảm: “Đoàn mỗ chỉ nhận lệnh của vương gia thôi, mong thứ phi hợp tác.”

Cậu như cũ bắt mạch và cố gắng tìm ra điểm bất thường của cái thai này. Nhưng vô ích, cậu chỉ là thầy lang, không phải thầy pháp, không thể phát giác ra trong bụng Lan La có con tiểu quỷ.

Đoàn Nghị kê thuốc an thai và thực đơn ăn uống hàng ngày cho Lan La. Trông cô ta có vẻ không thèm quan tâm, vừa vặn người hầu cũng bưng thuốc vào cho cô ta uống: “Đến giờ thứ phi uống thuốc an thai rồi.”

Đoàn Nghị lấy cớ muốn kiểm tra để ngửi bát thuốc, rồi bâng quơ nói một câu: “Thứ phi không cần đơn thuốc ta kê, phải chăng đã có đơn thuốc khác, đã uống quen từ trước rồi?”

Mùi thuốc này, so với mùi bã thuốc một tháng trước cậu nhặt được của con nô tì đi đổ, giống hệt. Có nghĩa là cô ta đã uống thuốc an thai từ một tháng trước rồi, chỉ là ngày đó cô ta giở trò quỷ gì để che mắt cậu!

Vậy thì chưa chắc cái thai trong bụng Lan La là của Nam Viễn Vương. Đoàn Nghị vội cáo lui để nhanh chân về báo cho Khao Miêu biết. Cậu không muốn Khao Miêu vì hiểu lầm mà suốt ngày buồn bã. Con nhóc này chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng không biết nội tâm đã suy sụp đến mức nào…

Màn đêm thanh vắng, tiếng bước chân dồn dập của Đoàn Nghị vang lên liên tiếp, làm cho tiếng bước chân khe khẽ của bóng người đi đằng sau không dễ gì nhận ra.

“Bụp” hòn gạch nện thẳng vào gáy Đoàn Nghị, máu đỏ tươi chảy ra ào ào như suối tuôn.

“Công chúa, tên này chỉ là một con gà bệnh mà thôi. Một nhát nhanh gọn đã tắt thở rồi.”

Con nô tì nở nụ cười quái dị trong đêm, vừa nói vừa đặt tay lên mũi Đoàn Nghị kiểm tra hơi thở. Nó còn kiểm tra mạch nơi cổ tay và nhịp đập tim, mạch Đoàn Nghị đã ngừng đập.

Lan La thở phào nhưng nhìn sang con nô tì không hiểu sao lại thấy lạnh gáy: “Từ bao giờ mà ngươi khoẻ mạnh thế? Chỉ bằng một nhát đã đập cho hắn ch.ết tươi.”

“Không phải nô tì khoẻ, là do hắn yếu quá thôi.”

Con nô tì nở nụ cười trắng ởn giữa màn đêm đen, vác Đoàn Nghị lên vai nhẹ bẫng như vác bao rơm: “Người muốn xử lý hắn sao?”

“Đồ nhiều chuyện, suýt chút thì phá hỏng việc của ta. Vứt ra bãi tha ma cho rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.