“Hi hi ha ha…”
Trong căn phòng nửa sáng nửa tối hư ảo, cô ba đang ngồi cho Đoàn Nghị bắt mạch. Cậu buộc phải chữa cho cô ta có thể mang thai, nếu không cái mạng này của cậu khó mà giữ.
Tiếng cười lộn xộn chí choé của một đám trẻ vang lên, cắt đứt không khí trầm lặng đến đáng sợ trong căn phòng này. Cô ba đang nhắm mắt liền mở ra, đôi đồng tử sâu hun hút nhìn chòng chọc vào Đoàn Nghị.
“Thầy có chữa được không?”
Cô ba vừa nói vừa nở nụ cười âm trầm. Đoàn Nghị im lặng, khuôn mặt căng thẳng lấm tấm mồ hôi, chần chừ không nói. Cô ba này bề ngoài nhìn khoẻ mạnh nhưng bên trong như đèn đã cạn dầu, khí huyết hư nhược nặng nề. Ấn nhẹ vào bụng nơi vị trí tử cung cũng khiến cô ta kêu đau oai oái, muốn có thai được thà rằng chờ sang kiếp sau đi.
Một luồng gió lạnh lẽo thổi tràn vào phòng, Đoàn Nghị nghe thấy những tiếng hi hi ha ha chí choé vang lên, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì. Bầy tiểu quỷ lố nhố đi vào, chúng nhao nhao nhảy lên vai lên đầu cô ba, tranh nhau kể.
Những tiếng xì xào xì xào vang lên không ngớt.
Đoàn Nghị thấy cô ba giơ tay vuốt ve khoảng không khí, cô ta ghé tai nghe âm thanh xì xào rồi ồ lên:
“Các con đã nhìn thấy Khao Miêu ư?”
“Ở đâu?”
“Ở nhà tù trưởng Thái à?”
“Giỏi lắm ha ha ha…”
Nghe đến tên Khao Miêu, Đoàn Nghị không giấu được kích động. Cô ba cười xì một tiếng nói:
“Thầy không phải gấp gáp thế, rất nhanh thôi tôi sẽ bắt Khao Miêu về đây cho thầy gặp.”
Rồi cô ta đứng dậy đi theo bầy tiểu quỷ dẫn đường, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Thầy xem liệu mà chữa, không chữa được thì đi cùng chị dâu cả xuống suối vàng một lượt nhé, há há há…”
“Đồ độc ác!”
Đoàn Nghị vội vàng đuổi theo, liền bị người hầu gác cửa đẩy ngã vào trong phòng, khoá trái cửa nhốt lại. Cậu tức giận nện một đấm vào cánh cửa, trong đầu loé lên một sự tính toán.
“Cô Khao Miêu ở lại đây chờ cậu A Phủ đến đón mẹ con cô nhé.”
Khao Miêu đang chìm trong sự dằn vặt vì đã trách lầm A Phủ, nghe tù trưởng khuyên vậy cô cũng không phản đối nữa.
“Hiểu rồi, mẹ ruột của tiểu quỷ là mợ hai nhà họ Hà, tiểu quỷ đang nhầm cô với mợ hai. Mợ ta với cô ba em chồng cô đang ở cùng một chỗ. Cô muốn đến nhà cô ba tìm mẹ ruột cho tiểu quỷ, để nó buông tha cho cô.”
“Đúng vậy ạ.”
“Nguy hiểm lắm, tốt hơn cô nên để cậu A Phủ đến đó thay cô.”
Lời tù trưởng khuyên cô gật đầu răm rắp, lòng cô lúc này cồn cào, cô chỉ mong sớm gặp lại cậu để nói lời xin lỗi. Tù trưởng để thằng bé Bờm ngủ lại phòng ông ấy để tiện theo dõi, thành ra đêm nay hai mẹ con cô không ngủ cùng nhau.
“Mẹ ơi… mẹ ơi…”
Đang thiu thiu ngủ thì có tiếng trẻ nhỏ gọi làm cô tỉnh giấc. Là giọng của thằng Bờm.
Cô vui mừng, thằng bé tỉnh lại sớm hơn dự liệu sao? Cô đứng dậy mở cửa, trông ra sân chính thấy thằng bé đang đứng ở góc sân vẫy tay với cô.
“Mẹ ơi… con tỉnh rồi nè…”
Thằng bé cười tươi, cô cũng cười đáp lại: “Tốt quá, mau vào nhà ngủ đi con, khuya rồi.”
Dứt lời, một bóng đen đột nhiên từ đâu vọt đến lôi thằng bé đi mất.
“Mẹ ơi… cứu con với…”
Thằng bé kêu lên thất thanh, cô cũng kinh sợ đuổi theo, vừa đuổi vừa hô hoán lên gọi người: “Cứu với! Giúp tôi với! Có kẻ bắt cóc con tôi!”
Người nhà tù trưởng lục tục bật đèn dậy đi ra sân. Người cầm dao người cầm gậy đuổi theo hướng Khao Miêu vừa mới chạy. Tù trưởng cất giọng sang sảng hỏi:
“Là tiếng của Khao Miêu. Cô ấy đâu rồi?”
“Cô ấy chạy đuổi theo kẻ bắt cóc thằng bé Bờm rồi ạ.”
Tù trưởng tái mặt: “Bắt cóc thằng bé Bờm? Nó vẫn nằm trong phòng ta kia mà!”
Ông ngó vào nhìn lại một lần nữa rồi lao ra ngoài ra lệnh: “Không xong, mau đuổi theo! Cô ấy gặp ma rồi!”
Phản ứng đầu tiên của một người mẹ là đuổi theo giành lại con của mình, cũng may Khao Miêu nhanh trí hô hoán mọi người giúp cô. Có vài người đã đuổi theo cô ngay từ đầu, họ thấy cô cứ cắm đầu chạy, nhưng lạ thay phía trước cô chỉ là khoảng không, họ chẳng nhìn thấy ai, không biết cô đang đuổi theo cái gì.
Về phần Khao Miêu, cô đuổi được mấy bước đầu tiên bỗng nhận ra điều khác thường. Kẻ kia sao mà chạy nhanh quá, vượt xa tốc độ của con người…
Một cơn gió lạnh ùa tới làm cô lạnh sống lưng, cô bất giác lùi về sau, quay về với mấy người phía sau. Nhưng chân cô nặng trì như đeo đá, cô chỉ có thể bước về trước mà chẳng thể nào lùi về sau! Hoảng sợ, cô ngoảnh mặt nhìn về phía sau, chỉ thấy chừng chục khuôn mặt trắng bệch vô hồn của những đứa trẻ.
Những đứa trẻ ma mà cô đã bắt gặp lúc sáng sớm. Chúng đã trêu cô, lừa cô đuổi theo chúng. Bây giờ chúng lại xuất hiện một lần nữa, ngay sau lưng cô.
“Hi hi ha ha…”
“Hi hi… về với chúng ta đi… ha ha…”