“Cậu nghĩ cách gì đó giúp tôi đi, tôi không biết phải làm sao hết, bà nội vì quá ham cháu chắt nên mới mong muốn tôi lấy vợ. Nhưng tôi không thích cô ta, từ trước đến nay, mỗi lần cô ta đến nhà chơi có bao giờ tôi ngó ngàng đến đâu. Bà nội làm thế chẳng khác nào đang ép tôi phải cưới cô ta cho bằng được, từ xưa đến nay toàn nghe con gái bị gia đình ép cưới còn tôi là phận đàn ông trai tráng, nay lại bị chính bà nội bắt ép cưới như thế, thật không công bằng chút nào hết.”
Minh Hiếu nghe những lời mà Duy Nam vừa nói cũng muốn trầm tư theo, nhưng giờ anh ta bảo mình nghĩ cách giúp anh, bản thân mình biết phải làm sao, chợt lúc này Minh Hiếu mới nhìn anh ta rồi nói:
“Anh Nam, bà nội của anh đang rất ham cháu chắt đúng không? Anh đi kiếm cháu cho bà nội của anh đi, nếu anh mà có cháu thì sẽ hoãn được việc kết hôn đấy.”
“Cậu nói thì hay lắm, tìm một đứa bé đâu dễ dàng, rồi đưa đứa bé về bà nội lại hỏi ở đâu ra thì biết nói làm sao?”
“Anh Nam nói cũng phải, nhưng bây giờ phải làm sao đây?”
Duy Nam đứng lên rồi đi qua đi lại, anh ta thật sự đang rất rối, làm sao anh ta có thể chấp nhận lấy vợ được, nên bằng mọi giá anh ta phải nghĩ cách để không bị vướng vào cuộc hôn nhân bị sắp xếp này. Ngay lúc này người đàn ông suy nghĩ ra được một cách, anh ta liền nói:
“Đúng rồi, Hiếu… tôi kiếm người rồi làm cho người đó có thai là được, như thế đứa bé đó là con ruột của tôi rồi?”
Minh Hiếu đến bó tay cạn lời với suy nghĩ của người đàn ông, lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán:
“Anh Nam ơi, anh bình tĩnh lại suy nghĩ đi, thời gian của anh còn một tuần thôi, làm sao kịp được, có thai ít nhất cũng hai ba tháng, cách này không được rồi, mà anh có để ý ai không? Hay không ấy, anh bấm bụng kết hôn đi, sau này không hợp thì ly hôn, có gì đâu mà anh nghĩ ngợi lắm thế.”
“Cậu nói hay lắm, thử cưới người cậu không yêu không thích, không vừa mắt thì cậu sẽ thế nào hả?”
“Vậy bây giờ anh yêu ai, thích ai, vừa mắt ai hả? Đưa về ra mắt bà nội là xong, không lẽ bà nội nỡ lòng nào chia cắt chuyện tình cảm của anh?”
Tự nhiên ngay khi nghe Minh Hiếu hỏi mình đang thích ai thì trong đầu của người đàn ông bỗng hiện ra hình ảnh khuôn mặt của Kiều Mộng. Một ý nghĩ điên rồ lần nữa lại lóe lên, chắc có lẽ cô sẽ không có đủ khả năng để lo cho em trai mình, cô có thể đang rất cần tiền, em trai của cô nếu không phẫu thuật thì không thể nào sống được nên anh ta nghĩ chắc chắn chuyện gì cô cũng sẽ chấp nhận làm nhưng anh ta biết, bản chất của cô không phải như những cô gái khác nên cái việc lên giường sẽ không bao giờ xảy ra.
Nên cô không thể nào mang thai được mà bây giờ tạo em bé thì không kịp, thôi thì ký kết hợp đồng mang thai giả trước rồi từ từ ứng phó với bà nội sau, hồi đó anh ta hay nghe mẹ của anh ta kể, phụ nữ mang thai tận chín tháng mười ngày thì mới đi sinh, trong khoản thời gian chín tháng mười ngày đó tha hồ mà nghĩ cách khác đối phó với bà nội. Giờ đây anh ta chấp nhận bỏ hai trăm triệu ra để được mua tự do thêm vài tháng, người đàn ông nghĩ thấy quá xứng đáng, cười tươi hớn hở vì kế hoặch quá hoàn hảo của mình. Duy Nam ta tiến đến ngồi đối diện Minh Hiếu, nấc một ngụm rượu rồi nói:
“Hiếu, cậu nghĩ xem, nếu cái ngày hai bên gia đình gặp mặt thì bỗng một cô gái xinh đẹp xuất hiện, lúc đó cô gái ấy nói đã mang thai con của tôi được một hoặc hai tháng rồi, thì theo cậu tình hình lúc đó sẽ thế nào hả?”
Minh Hiếu nghe xong ngạc nhiên trong mắt, mở miệng lắp bắp nói:
“Ôi, anh Nam, anh còn hỏi như thế được à? Đương nhiên gia đình của cô Ngọc Ái sẽ nổi trận lôi đình rồi hủy bỏ không cưới hỏi gì nữa hết.”
Minh Hiếu nói xong câu đó rồi thì mới giật mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Duy Nam sau đó hỏi:
“Anh Nam, anh đã làm cho cô gái nào có thai rồi sao? Nhanh dữ vậy? Anh mới về Việt Nam có hai tháng mấy thôi đấy.”
“Điên à, tôi đã nhịn rất lâu rồi đấy! Định hôm nay sẽ đi trút cơn khó chịu đây! Nhưng không ngờ mọi chuyện thành ra thế này nên không có hứng thú nữa.
“Vậy anh nói như thế là sao?”
“Thì giờ thuê một cô gái, cái ngày đó đến nhà của tôi rồi nói đang mang thai, tôi phải có nghĩa vụ làm ba, đương nhiên bên kia sẽ hủy hôn. Trong khoảng thời gian mang thai thì chín tháng mười ngày mới sinh, trong thời gian đó thế nào bà nội cũng sẽ không bắt ép tôi lấy vợ. Khoảng thời gian đó cũng khá dài, có gì nghĩ cách sau, sao nào? Cậu thấy ý nghĩ của tôi hoàn hảo không?”
Minh Hiếu nghe nói xong thì đưa ngón cái lên, gật đầu Hiếu nói:
“Đúng là giám đốc tài ba, chuyện như thế mà anh cũng nghĩ ra được, anh hay thật đấy, vậy giờ để tôi đi kiếm một cô gái hợp gu với anh nhé.”
“À, không cần đâu, đi xuống phòng bếp gọi dì Tâm lên đây gặp tôi đi.”
“Cái gì? Anh Nam, anh làm tôi bất ngờ lắm đấy, gu của anh mặn thế sao hả?”
“Cái đồ chết bầm này, cậu bị điên à? Có tin tôi ném chai rượu vào đầu của cậu không? Mau cút xuống bếp bảo dì Tâm lên đây gấp cho tôi đi. Nhanh lên còn ngồi đó hả? “
“Ơ… ơ đừng nóng mà, tôi đi ngay đây…”
Minh Hiếu lật đật đứng dậy rồi chạy nhanh như bay ra khỏi phòng làm việc của Duy Nam, anh ta đến giờ vẫn còn rất hoang mang vì không biết tại sao Duy Nam lại muốn gặp mặt dì Tâm ngay lúc này. Nhưng cách tốt nhất là làm theo chứ còn cãi lại thì họa sẽ đến nên Minh Hiếu gấp gáp đi xuống tận phòng bếp để tìm dì Tâm.
Dì Tâm sau khi nghe trợ lý nói Duy Nam cần nói chuyện riêng với dì ấy thì dì ấy vội đi theo Minh Hiếu lên phòng làm việc của giám đốc, mở cửa ra cho dì Tâm đi vào sau đó Minh Hiếu vọt về phòng làm việc để anh ta có thể nói chuyện riêng với dì Tâm.
Duy Nam thấy dì Tâm vào phòng thì vội đi lại rót cho dì Tâm một ly nước lọc, mời dì Tâm ngồi xuống ghế sofa đối diện mình, anh ta đặt ly nước trước mặt của dì Tâm rồi nói:
“Dì uống nước đi.”
“Dạ, tôi cảm ơn giám đốc, giám đốc gọi tôi lên đây có chuyện gì không? Mà cho tôi hỏi con bé khi nãy bị lôi đi đâu rồi ạ? Ơ… con bé có gây ra chuyện gì không vậy giám đốc?”
“À, dì Tâm muốn hỏi đến cô gái tên là Trịnh Kiều Mộng đúng không?”