Chiến Thần Bất Bại

Chương 36: Nhận thua



Võ kỹ thật quỷ dị!

Cho dù là đám Mạnh Ngư trên khán đài thấy cảnh tượng trong sân đấu cũng đều biến sắc, võ kỹ quỷ dị như vậy thật khiến người ta khó lòng phòng bị.

Địch Hàn quả là khối xương cứng.

Đây cũng là lý do vì sao trận tranh tài này lại thu hút nhiều cao thủ đích thân tới xem như vậy, Địch Hàn nổi danh từ sớm nhưng xưa nay luôn độc lai độc vãng, thực lực của hắn cao tới mức nào, không ai biết được. Đường Thiên mà ba vị lão đại Tư Mã Hương Sơn, Hàn Băng Nhưng, Vương Chấn coi trọng rốt cuộc có bao nhiêu bản lãnh thật sự, trận chiến này quả là tảng đá thử vàng tốt nhất.

Bất luận là Địch Hàn hay Đường Thiên đều là một bí ẩn, khi hai bí ẩn đối đầu với nhau đương nhiên thu hút ánh mắt mọi người.

Địch Hàn ra tay bất phàm, nhiều người thử tự hỏi rồi nhanh chóng kết luận, nếu đổi lại là mình gặp phải võ kỹ quỷ dị của Địch Hàn chắc chắn phải luống cuống chân tay.

Đường Thiên sẽ đối phó ra sao?

Mọi người đều đầy hiếu kỳ.

Đường Thiên lui lại phía sau như tia chớp, hai quyền dùng tần suất kinh người thay phiên nhau vung tới liên tiếp, khoảng trống trước mặt dày đặc những bóng quyền, nhìn qua như một bức tường.

Keng keng keng keng keng!

Năm đốm lửa lóe lên, thủy châm va phải tường quyền lập tức bị đẩy lui. Trong tay Đường Thiên có Hắc Thiết Quyền Sáo, lực phòng ngự xuất sắc, thủy châm va chạm với quyền sáo thậm chí không thể lưu lại một dấu vết nào.

Vẫn là ” Thiểm Quyền “!

Mọi người trên khán đài đều lộ vẻ bất ngờ, song nghĩ lại, Đường Thiên ứng phó không hề xảo diệu nhưng lại khá thực dụng.

Chỉ có Vương Chấn thần sắc kích động, hai mắt bừng sáng.

” Thiểm Quyền ” hoàn mỹ trăm phần trăm!

Mà lần này Đường Thiên không hề nhập ma, điều này nói lên rằng hắn đã tu luyện ” Thiểm Quyền ” tới cảnh giới hoàn mỹ. Vương Chấn biết điều này khó khăn tới mức nào, khi tu luyện ” Thiểm Quyền ” tới khoảng tám lăm phần trăm trở lên, muốn tiến bộ dù chỉ một chút thôi cũng phải đánh đổi bằng lượng mồ hôi và thời gian cao gấp bội.

Vương Chấn tu luyện ” Thiểm Quyền ” tới mức tám mươi bảy phần trăm rồi bỏ qua không tu luyện nữa, không phải hắn không thể tiến bộ mà là sau này muốn bước thêm dù chỉ một chút thôi cũng cần rất nhiều thời gian. Bỏ thời gian đó ra tu luyện Thiểm Quyền, hiệu suất thực tế còn chẳng bằng đi tu luyện võ kỹ cấp ba, thực lực sẽ tiến bộ mau chóng hơn.

Rất nhiều người đều chọn cách làm như vậy, võ kỹ cao hơn một cấp, uy lực khác biệt về bản chất, điểm này theo cấp bậc võ kỹ càng cao, thì thể hiện càng thêm rõ nét.

Trăm phần trăm!

Thật không ngờ Đường Thiên lại tu luyện ” Thiểm Quyền ” tới cảnh giới hoàn mỹ trăm phầm trăm!

Vương Chấn trợn tròn hai mắt, nhìn chăm chăm không dám chớp, hắn thành danh vì ” Thiểm Quyền “, cũng có tình cảm đặc thù với ” Thiểm Quyền “. Lần đầu tiên thấy ” Thiểm Quyền ” của Đường Thiên, tuy lúc đó Đường Thiên đang trong trạng thái nhập ma song vẫn khiến Vương Chấn cực kỳ kinh ngạc.

” Thiểm Quyền ” hoàn mỹ sẽ ra sao?

Nắm đấm của Đường Thiên biến mất không một dấu hiệu mà xuất hiện cũng không một dấu hiệu, song khi nắm đấm vung ra, một tiếng xuất quyền trầm trầm sẽ đột nhiên bùng lên!

Bức tường bóng quyền!

Lực bộc phát thật cường đại…

Không dùng tới chân lực, chỉ đơn thuần sử dụng bắp thịt hai tay cũng có thể tạo thành tần suất kinh khủng như vậy, cơ sở quá vững chắc.

Một giây mười hai quyền!

Gần như chỉ trong nháy mắt Vương Chấn đã tính ra số liệu của Đường Thiên, sắc mặt hắn càng thêm nghiêm nghị, tần suất kinh khủng như vậy, hắn không làm nổi!

Khi Đường Thiên dùng ” Thiểm Quyền ” tạo thành bức tường bóng quyền, không chỉ mình Vương Chấn lộ vẻ nghiêm nghị. Cao thủ nổi danh, ánh mắt ai không tinh chuẩn? Dù chỉ có võ kỹ cơ bản cùng võ kỹ cấp hai song kỹ xảo phát lực bắp thịt đều vô cùng hoàn hảo, tuy võ kỹ cấp càng cao lại càng chú trọng tới kỹ xảo chân lực, thế nhưng thân thể vĩnh viễn là cơ sở của tất cả các võ kỹ, là bổn nguyên của chân lực.

Tố chất thân thể sẽ ảnh hưởng tới chân lực từ đủ mọi phương diện, từ đó ảnh hưởng tới võ kỹ.

Ảnh hưởng đó đâu đâu cũng có, nhưng không hề rõ ràng, mọi người không phải không biết, song so với việc bỏ thời gian vào đấy, người bình thường đều chọn cách có lợi hơn, mau chóng thấy hiệu quả hơn.

Thế nhưng… Cơ sở vững chắc như vậy… Không, phải nói là cơ sở hoàn mỹ như vậy…

Đây là lần đầu tiên bọn họ được thấy!

Cảnh tượng đó khiến bọn họ cực kỳ rung động, hóa ra người có cơ sở vững chắc có thể dùng lực bắp thịt hai tay vung quyền với tốc độ một giây mười hai phát. Nếu dùng cơ sở này gia tăng thêm chân lực, vậy tốc độ tần suất của Đường Thiên có thể đạt tới mức nào?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức như một mũi gai độc cắm rễ trong lòng bọn họ, có lái đi cũng không nổi.

Thần sắc Địch Hàn lần đầu biến đổi.

” Thiểm Quyền ” cấp hai của đối phương phá tan ” Vũ Ti ” của hắn, thủ pháp phá giải không có gì xảo diệu để người khác tham khảo, chỉ có một chữ duy nhất – nhanh!

Song chính chữ nhanh này lại khiến Địch Hàn cảm thấy vô cùng áp lực.

Không chút kỹ xảo đồng nghĩa với thực lực tuyệt đối, mang ý nghĩa sức mạnh đường đường chính chính, thứ sức mạnh này có lẽ biến hóa không đủ nhưng lại khiến người ta càng thêm sợ hãi và khó đối phó.

Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Hàn vốn vô cùng phong phú, số kẻ địch giao thủ, chết dưới tay hắn nhiều vô số, nhưng hắn ghét nhất loại địch nhân này.

Địch Hàn thu năm thủy châm lại, không ngừng bay vòng xung quanh như một đám chim ưng bay giữa bầu trời, chỉ cần Đường Thiên hơi lộ kẽ hở, chúng sẽ đột nhiên biến mất giữa không trung.

Song phản ứng của Đường Thiên cũng không chậm, bức tường quyền ảnh do mười hai quyền tạo thành như tường đồng vách sắt, thủy châm không cách nào lay chuyển nổi. Bức tường quyền ảnh bao trùm một diện tích rất lớn mà Đường Thiên cũng như không hề biết tới mệt mỏi, suốt mấy chục hiệp vẫn không có dấu hiệu xuống sức.

Địch Hàn nheo mắt lại, ngón tay rung lên, năm mũi thủy châm lặng lẽ trở lại bên cạnh hắn.

Hắn bắt đầu trở nên cẩn thận.

Khí thế chiến đấu thường là một bên xuống một bên lên, Địch Hàn co mình lại khiến Đường Thiên lập tức nhận thấy cơ hội tấn công.

Không chút chần chờ, đùi phải của hắn giẫm mạnh lên mặt đất, thân thể đang cúi thấp thoắt cái lao ra.

Lực chân của Đường Thiên cực kỳ mạnh mẽ, tố chất thân thể tiệm cận hoàn mỹ khiến lực bộc phát vô cùng mạnh mẽ, Đường Thiên như một con báo săn linh hoạt, tốc độ kinh người. Nguồn truyện: Truyện FULL

Địch Hàn hai mắt sáng lên, năm ngón tay run rẩy, tia chân lực vô hình vô chất lặng lẽ không một tiếng động vận chuyển trên không trung.

Năm mũi thủy châm âm thầm hòa tan, chúng dọc theo tia chân lực nhanh chóng lan tràn.

Chỉ trong chớp mắt, năm tia nước mảnh như sợi tóc đan xen ngang dọc, tạo thành một tấm lưới săn hoàn mỹ.

” Vũ Huyền “!

Những tia nước mảnh mai như sợi tóc này lại sắc bén và cứng cỏi tựa dây đàn, bất cứ kẻ địch nào lao vào sẽ bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Địch Hàn từng dùng nó để mai phục giết chết không ít cao thủ cấp bậc còn cao hơn mình. Chỉ tiếc hôm nay không phải ngày mưa…

Đường Thiên vừa lao ra đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, bước chân lập tức ấn xuống ngừng cơ thể lại.

Hắn híp mắt đánh giá bốn phía xung quanh.

Địch Hàn âm thầm giật mình, làm sao hắn phát hiện được.

Thật quá đáng sợ!

Vừa rồi hắn co cụm lại là hành động cố ý, từ điểm này có thể thấy lý giải của hắn về khí thế hơn người ta một bậc. Hắn cố ý co lại chính là tạo cơ hội để Đường Thiên xuất kích. Địch Hàn cực kỳ am hiểu chiến đấu tâm lý, theo lý thuyết, người bình thường bị áp chế lâu vậy, một khi có cơ hội phản công chắc chắn sẽ lao lên mà không hề do dự. Cảm giác bị áp bức biến thành lửa giận thường khiến người ta sơ sẩy với nguy hiểm.

Phản ứng lúc đầu của Đường Thiên hoàn toàn nằm trong tính toàn của Địch Hàn.

Thế nhưng Đường Thiên dừng bước không chút do dự, từ bỏ cơ hội phản công rất tốt mà vất vả lắm mới có được. Hành động này lại khiến Địch Hàn cảm thấy bất ngờ.

Sức mạnh của bản thân” Vũ Huyền “nhỏ nhoi tới mức không đáng kể, một khi tốc độ của đối phương hạ xuống, uy lực của nó có thể coi như không.

Đúng là một đối thủ khó chơi.

Địch Hàn cũng hơi nhức đầu, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một kẻ như vậy. Thực lực mạnh mẽ, các phương diện đều cân bằng không có nhược điểm, cơ sở lại vững chắc tới mức kinh người, thế còn chưa đủ, hắn còn nắm giữ trực giác như dã thú, thật quá đáng sợ!

Trên đời này không ngờ còn có người như vậy!

Nếu thật sự là mai phục, Địch Hàn có thể lợi dụng các loại địa hình, hoàn cảnh để nghĩ cách, nhưng đây là đối kháng quang minh chính đại, gặp phải đối thủ cấp súc sinh thế này thật quá đen đủi.

Tia nước nhỏ bé và trong suốt, trong không trung rất khó phát hiện, thế nhưng khi Đường Thiên dừng lại, tìm tòi cẩn thận vẫn nhanh chóng nhận ra chúng.

Sắc mặt Đường Thiên khẽ biến, thế này nếu mình đâm đầu vào chẳng phải đi đời nhà ma ư?

Tên này thật âm hiểm!

Đường Thiên cũng kinh sợ, thủ đoạn của đối phương tầng tầng lớp lớp, biến hóa không thể tưởng tượng nổi. Đường Thiên lần đầu gặp phải kẻ địch có phong cách như vậy.

Đường Thiên sắc mặt cẩn thận, từ từ áp sát, hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ chờ tới hơi gần một chút sẽ cho đối phương một bài học!

Đột nhiên, Địch Hàn giơ tay lên: “Ta chịu thua.”

Đường Thiên lập tức sửng sốt, tới giờ đối phương vẫn chiếm thượng phong, mình bị ép thê thảm vậy, sao hắn lại chịu thua?

Khán giải trên khán đài cũng sửng sốt trước biến cố này!

Chỉ yên tĩnh trong chốc lát, tiếng gào thét lập tức vang lên ầm ầm.

Làm cái quái gì vậy! Sao lại chịu thua?

Đúng vậy, rõ ràng thấy Địch Hàn lợi hại hơn Đường Thiên nhiều mà! Sao phải chịu thua?

Mờ ám! Nhất định có chuyện mờ ám gì đây!

Minh Quang cũng bị biến cố này làm trợn tròn mắt lên, không nhịn được hỏi: “Đầu óc Địch Hàn có bị làm sao không thế? Sao lại đầu hàng?”

Vương Chấn thần sắc nghiêm nghị: “Sau này đệ tuyệt đối không nên đối địch với Địch Hàn, kẻ này rất nguy hiểm.”

Rất nguy hiểm? Minh Quang không nhịn được phản đối: “Có gì nguy hiểm! Ngay một chút ý chí cầu thắng cũng chẳng có, kẻ như vậy có gì nguy hiểm?”

“Hắn là sát thủ.” Vương Chấn thản nhiên đáp: “Một sát thủ đánh nhau vì thể diện, đây là chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Địch Hàn đã không có mấy cơ hội thủ thắng. Hắn cũng nhận ra điểm này, ta đoán hắn không muốn bộc lộ hết thủ đoạn. Chuyện đã không thành vậy lập tức bứt ra, không hề lưu luyến, một sát thủ như vậy cực kỳ nguy hiểm.”

“Địch Hàn đã không có mấy cơ hội thủ thắng?” Minh Quang sửng sốt: “Sao đệ không thấy vậy, thủ đoạn của Địch Hàn chắc chắn không chỉ có thế.”

“Đây là điểm lợi hại của Địch Hàn, ngươi không nhận ra, Đường Thiên cũng không nhận ra nhưng hắn lại có thể dự đoán chính xác hoàn cảnh của mình, quyết định cũng nhanh chóng quả quyết, không hề dây dưa lòng vòng. Từ khởi đầu tới bây giờ chịu thua, hắn luôn nắm thế chủ động.” Trong giọng nói Vương Chấn đầy vẻ tán thưởng: “Nếu không phải thi đấu mà là chiến đấu sống chết, vậy kết quả khó nói.”

“Thật không nhìn ra… Đường Thiên thật sự lợi hại vậy sao?” Minh Quang lẩm bẩm.

Trong sân đấu, Địch Hàn nhìn Đường Thiên vẻ mặt mịt mờ phía trước, trong lòng thầm than, không ngờ mới quãng đầu đã gặp đối thủ lợi hại như vậy, xem ra phải nghĩ cách khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.