Phủ thành chủ thành Tinh Phong, canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
“Ngũ đại nhân đại giá quang lâm, thực sự là vinh hạnh của thành Tinh Phong chúng ta.” Mặt thành chủ đầy vẻ nịnh nọt, trước mặt hắn là nam tử cao gầy, mặc lễ phục phục sang trọng đắt giá, trên mặt y luôn là nụ cười nhạt ung dung, ấm áp tựa gió xuân.
Quả không hổ là quý tộc ở nơi lớn, phong thái khi giơ tay nhấc chân cũng đủ để thành chủ thành Tinh Phong thấy thẹn không dám so sánh.
Ngũ tộc là đại gia tộc ở chòm sao Ô Nha.
Ngũ đại nhân khẽ mỉm cười: “Thành chủ khách khí rồi, có được cửa sao này nghĩa là có được một tài nguyên ổn định. Ta còn phải cảm ơn thành chủ! Thành Tinh Phong quả là chỗ tốt, ngay cả không khí cũng ngập mùi tiền tài.”
Thành chủ cười tít cả mắt: “Cùng phát tài cùng phát tài!”
Khi Ngũ đại nhân tìm đến hắn hắn vẫn chưa tin. Không ngờ Ngũ đại nhân thật sự tìm thấy một cửa sao gần thành Tinh Phong. Theo như thỏa thuận thì hắn và Ngũ đại nhân hắn đồng sở hữu tất cả những gì có trong cửa sao.
Mỗi một cửa sao đều là cánh cửa của một kho của cải.
“Vậy khi nào chúng ta bắt đầu thăm dò?” Thành chủ trông đợi nhìn Ngũ đại nhân.
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!” Ngũ đại nhân khẽ nhấp một ngụm trà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
“Vậy ta phải bắt đầu thành lập vệ đội ngay!” Thành chủ xoa xoa tay.
Ngũ đại nhân để chén trà trong tay xuống: “Ta có ý này. Nghe nói võ hội của quý thành sắp bắt đầu.”
Thành chủ hơi đắc ý: “Không ngờ ngay cả Ngũ đại nhân cũng biết hội võ Tinh Phong, giờ cuộc thi này cũng coi như có chút ảnh hưởng.”
“Đây là một cơ hội tốt.” Ngũ đại nhân mỉm cười nói: “Ta nghĩ, hiện giờ khắp hành tinh Vũ An không có chỗ nào có thể có nhiều cao thủ hơn hội võ Tinh Phong.”
“Ý của Ngũ đại nhân là?” Thành chủ hơi lưỡng lự.
“Sao chúng ta không để bọn họ đi trước thăm dò? Nhiều cao thủ như vậy mà chỉ thi đấu biểu diễn một thoáng, thật là lãng phí!” Vẻ mặt Ngũ đại nhân vô cùng “đau xót”: “Họ hoàn toàn có thể trở thành những người khai thác đầu tiên đấy.”
“Làm vậy quá nguy hiểm.” Thành chủ hơi do dự.
“Chỉ cần đừng vào quá sâu thì sẽ không quá nguy hiểm. Thực lực của bọn họ, thứ lỗi cho ta, chỉ sợ còn lợi hại hơn vệ đội của thành chủ.” Ngũ đại nhân liếc nhìn thành chủ: “Trước đây thành Tinh Phong không có chỗ nào hấp dẫn kẻ khác, hiện giờ, thân là người hợp tác với ngài ta không thể không nhắc ngay, thành Tinh Phong có được cửa sao sẽ làm rất nhiều người xung quanh thèm thuồng. Của cải sẽ làm cho những kẻ liều mạng đâm đầu vào như thiêu thân. Việc cấp bách nhất với ngài bây giờ là nắm thành Tinh Phong thật chắc.”
Nét mặt thành chủ thay đổi liên tục, đối phương đã nói trúng ý của hắn.
Trước kia thành Tinh Phong là thành của những học viện, không có nguồn lợi nào lớn, tất nhiên sẽ không có gì để phân tranh.
Nhưng hiện giờ…
“Thành chủ trợ giúp họ vô tư nhiều năm như vậy, cũng đến lúc gặt hái thành quả rồi.” Ngũ đại nhân mỉm cười: “Có thưởng lớn tất có kẻ dũng. Hai bên đều tình nguyện, bọn họ có thể được thêm thù lao cũng là việc tốt cho họ. Ta thay mặt Ngũ gia chúng ta tặng cho võ hội một bí bảo đồng xanh – Ô Nha Dực Thương.”
Nét mặt thành chủ giãn ra: “Ngũ đại nhân quả thật rất khẳng khái, được! Đã thế thì cứ làm vậy đi!”
※※※※※※※※※※※※※※
Trong tiếng thét chói tai của Chu Bằng, Đường Thiên và Amaury biến mất trong biển người.
Tiếng thét mất kiềm chế chói tai của Chu Bằng vang lên ở phía sau, Đường Thiên và Amaury cười ha hả.
“Đường cơ bản, ta không ngờ ngươi lại là một kẻ tiểu nhân đê tiện, nham hiểm, giả dối như vậy!” Amaury nghiêm mặt, nghiêm nghị nói, nhưng tiếp đó hắn lại cười hớn hở: “Ha ha, có điều như thế thật là sảng khoái! Ngươi lại có thể dùng Hạc Khí Quyết một cách nham hiểm như vậy, quả nhiên là nam nhân giống như thần! Cái tên bám đít mẹ Chu Bằng kia thiếu chút nữa là đái ra quần!”
“Trâu lai ruồi, có thể nói những lời ghê tởm ấy một cách ghê tởm hơn nữa, ngươi quả không hổ là chiến hữu tốt của ta!” Đường Thiên cũng bắt chước Amaury, trịnh trọng nghiêm trang nói.
Hai người nhìn nhau, cười ha hả.
“Cái khúc gỗ bên cạnh Chu Bằng có vẻ rất lợi hại.” Amaury nhớ lại.
“Mặc kệ, cùng lắm thì đánh một trận thôi.” Đường Thiên xem thường nói, chợt nhìn Amaury với vẻ kinh ngạc: “Trâu lai ruồi, không lẽ ngươi sợ hắn?”
“Sợ hắn?” Mắt Amaury trợn tròn, giơ thanh đao trong tay lên, giận dữ gào lên: “Đường cơ bản, ngươi đang sỉ nhục một người đàn ông lập chí khai sáng võ đạo của riêng mình, chỉ có quyết đấu một trận mới có thể rửa sạch mối nhục này…”
Bốp.
Một nắm đấm nện vào đầu Amaury.
“Xem ra tinh thần ngươi rất dồi dào!” Lão Ngụy đột nhiên xuất hiện, đằng đằng sát khí.
Amaury lập tức rụt cổ lại.
“Tình hình có chút thay đổi.” Vẻ mặt lão Ngụy trở nên nghiêm túc, hắn hạ giọng nói: “Lần võ hội này hơi khác trước đây.”
“Khác?” Đường Thiên và Amaury đồng thời ngẩng đầu.
“Phát hiện một cửa sao mới gần thành Tinh Phong.” Vẻ mặt lão Ngụy rất nghiêm túc.
“A! Cửa sao?” Đường Thiên há hốc mồm, vẻ mặt dại ra, sau một lát hắn mới có phản ứng: “Cửa sao dẫn đến đâu?”
“Không biết.” Lão Ngụy lắc đầu: “Vì thế thành chủ quyết định để các ngươi đi khai hoang.”
“Chúng ta?” Đường Thiên và Amaury đồng thời ngẩn ra.
“Tuy rằng các ngươi chỉ là lũ gà mờ nhưng cũng chỉ thiếu kinh nghiệm thực chiến. Thực lực các ngươi mạnh hơn các cao thủ bình thường ở bên ngoài không ít. Thêm vào đó hơn nửa cao thủ khắp hành tinh Vũ An sẽ đến hội võ Tinh Phong. Thành chủ đúng là đã nghĩ ra một ý rất hay. Ánh mắt lão Ngụy lấp lóe: “Nhưng các ngươi chỉ là lũ gà mờ, sợ rằng thương vong sẽ không nhỏ. Vì thế thành chủ yêu cầu lấy trường làm đơn vị. Mười người đứng đầu sẽ có được những giấy thông hành đầu tiên. Hơn nữa bất kể xếp hạng thế nào thì mọi người được sở hữu tất cả những gì mình đạt được trong lần võ hội này. Chiêu này quả thực rất hiểm.”
Đường Thiên và Amaury nghe mà thấy rất mù mờ.
“Các ngươi chỉ cần biết giấy thông hành rất đáng giá là được.” Lão Ngụy lầm bầm: “Xem ra lần này ta phải mình trần ra trận rồi. Có được một giấy thông hành thì trong vòng mười năm học viện Sa Kỳ Mã không phải lo ăn lo uống!”
“Lão đầu ông cũng đi cùng chúng ta sao?” Đường Thiên và Amaury đều rất hưng phấn.
“Đi!” Lão Ngụy quả quyết nói.
“Hoan hô!”
“Vạn tuế!”
Hai người vung tay hô lớn.
Lão Ngụy lại không hề hưng phấn, ánh mắt có chút lo lắng.
※※※※※※※※※※※
Việc thành chủ đột nhiên tuyên bố việc cửa sao làm cho thành Tinh Phong lập tức sôi trào.
Một cửa sao mới đồng nghĩa với việc có nguồn thu lớn và ổn định.
Cửa sao dẫn đến đâu? Nơi đó có cái gì?
Trong lòng mọi người đều rất tò mò, đặc biệt là khi thành chủ tuyên bố quy định về giấy thông hành, không những không có ai rút lui mà còn có vô số người đến phủ thành chủ, hi vọng được tham gia võ hội. Việc khai hoang tuy rất nguy hiểm nhưng cũng có thể mang đến kỳ ngộ và của cải.
Hơn nữa có giấy thông hành có nghĩa là sau này khi cửa sao được khai phát sẽ được chia một phần lợi lộc.
Đây chính là nguồn lợi lâu dài và ổn định.
“Thành chủ quả nhiên rất biết kinh doanh.” Ngũ đại nhân nhìn dòng người điên cuồng ở bên ngoài, bội phục nói: “Không tốn thứ gì mà có thể làm cho người ta chen chúc đến.”
Thành chủ cười ha hả: “Là nhờ Ngũ đại nhân chỉ bảo ta. Nếu chúng ta nắm được quyền sở hữu cửa sao, không bằng để cho mọi người cùng khai phá. Dù bọn họ sẽ chiếm mất một phần lợi ích, thế nhưng như thế thì nếu kẻ khác muốn cướp nó từ trên tay chúng ta thì sẽ trở thành kẻ địch của tất cả mọi người. Hơn nữa còn có thể tăng nhanh tiến độ khai phá, cớ gì mà không làm?”
“Trí tuệ của ngài khiến cho ánh dương cũng phải lu mờ.”
“Chỉ sợ lần này sẽ có rất nhiều người chết.” Thành chủ khẽ thở dài.
“Của cải luôn đi cùng với máu tươi, không phải của mình thì chính là của người khác.” Ngũ đại nhân cười nói: “Để cho người khác đổ máu, chúng ta kiếm tiền là được rồi.”
Thành chủ vỗ tay cười nói: “Ha ha, lời này thật hay!”
※※※※※※※※※※※※※※
“Đây là một cơ hội!” Vẻ mặt đại tộc lão rất hưng phấn: “Không ngờ thành Tinh Phong chúng ta lại có cửa sao chưa được phát hiện! Ha ha, đúng là trời giúp Chu gia chúng ta! Lần này bất kể thế nào cũng phải chiếm được một giấy thông hành.”
Trên tay Chu Bằng quấn băng, hắn không nói lời nào, vẻ mặt âm trầm.
“Chúng ta đã có thỏa thuận với học viện Ander, hai bên hợp tác.” Gia chủ Chu gia cung kính nói: “Chỉ cần có được giấy thông hành hai bên sẽ cùng hưởng quyền lợi của nó. Phía chúng ta huy động sáu cao thủ.”
Đại tộc lão vừa ý gật gù, ánh mắt hắn quét thấy sắc mặt âm trầm của Chu Bằng, lạnh lùng nói: “Chút thất bại này đã là gì? Ngươi sẽ nhanh chóng có cơ hội báo thù.”
Ánh mắt Chu Bằng sáng lên, hắn nắm chặt nắm đấm.
“Rất tốt, ngươi vẫn còn đấu chí.” Đại tộc lão gật gật, hắn lấy một tấm thẻ màu bạc ra: “Tấm thẻ hồn tướng bạc cấp bốn Tác Hồn Thương là ta có được lúc trẻ, do đại sư thương pháp là Dương Vân làm ra, tiếc là Chu gia chúng ta không có vãn bối nào tu luyện thương pháp, chỉ có thể dùng để triệu hồi hồn tướng, trong một tháng này nó có thể bảo đảm sự an toàn của ngươi.”
Ngón tay đại tộc lão rung rung, tấm thẻ màu bạc biến thành một luồng sáng, rơi vào trong tay Chu Bằng.
Gia chủ Chu gia vô cùng vui mừng: “Đa tạ tộc lão ưu ái! Bằng nhi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục tiến xa hơn.”
Đại tộc lão khẽ mỉm cười: “Thử triệu hồi ra xem, nói thật ta cũng rất tò mò, Tác Hồn Thương của đại sư Dương Vân sẽ như thế nào.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Chu Bằng, Dương Vân là đại sư thương pháp danh tiếng hai trăm năm trước, thương pháp nổi danh nhất của ông chính là Tác Hồn Thương.
Trên mặt Chu Bằng lộ ra vẻ vui mừng, hắn nghiến răng, ngón tay hắn khẽ lướt qua mép thẻ, chiếc thẻ mỏng manh cắt đứt ngón tay hắn, máu tươi chảy lên thẻ hồn tướng.
Vèo!
Từng luồng máu tươi bị hút vào trán của hồn tướng trên mặt thẻ.
Vù!
Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, thẻ hồn tướng vỡ nát, biến thành một luồng khói xám, khói xám cuồn cuộn biến đổi.
Khói xám tan ra, một thanh niên mặt không cảm xúc nhắm mắt đứng đó, tay cầm thương. Tuy thanh niên này nhìn rất sống động nhưng có thể nhận ra có những điểm khác người thật, thần sắc hờ hững, da dẻ và quần áo đều có màu xám.
Đây chính là hồn tướng!
Hai chân hồn tướng lơ lửng cách mặt đất khoảng một thước, dập dềnh trong không khí.
Hồn tướng đột nhiên mở mắt.
Ầm! Một khí thế vô cùng hung hãn lấy hồn tướng làm trung tâm, quét qua toàn trường giống như bão táp.
Mọi người đều biến sắc!