Phía sau cửa ánh sáng là một thảo nguyên rộng lớn màu tím.
Mặt đất dưới chân mọc đầy một loại cỏ màu tím, phóng mắt nhìn ra xa tựa như đây là một đại dương màu tím, không thể nhìn thấy điểm cuối. Đường Thiên và Amaury há hốc mồm, kinh ngạc nhìn biển cỏ màu tím kinh người này.
“A a a! Thật đẹp!” Amaury dường như không thể tin nổi, ngơ ngẩn nhìn biển cỏ trước mặt.
“Quả thật rất đẹp!” Đường Thiên cũng rung động.
Lão Ngụy là người đầu tiên tỉnh táo lại, hắn ngắt một cây cỏ tím từ trên mặt đất lên. Không biết từ lúc nào trong tay hắn đã có một viên đồng nhỏ, lão Ngụy dùng viên đồng chiếu vào cây cỏ tím trong tay, thở phào nhẹ nhõm: “Không có độc.”
” Đây là cái gì?” Đường Thiên chỉ vào viên đồng nhỏ trên tay lão Ngụy.
“Chân Nhãn Đồng, bí bảo ngôi sao của chòm sao Kính Hiển Vi, cấp sắt.” Lão Ngụy đưa viên đồng trên tay cho Đường Thiên.
Đường Thiên cầm lấy viên đồng, khá nặng tay, trong viên đồng có khảm một mảnh kính. Đường Thiên cũng học lão Ngụy hái một cây cỏ tím đưa ra trước viên đồng, một lát sau thì trên mặt kính hiện ra một hàng chữ nhỏ.
“Cỏ tử vân, không độc, công dụng: không rõ.”
“A a a! Cái này thật lợi hại!” Đường Thiên kinh ngạc hô lên.
“Cho ta xem một chút, cho ta xem một chút!” Amaury giật lấy.
“Đây chính là bí bảo ngôi sao!” Lão Ngụy ngạo nghễ nói: “Chiến lợi phẩm của ta khi còn trẻ, thế nào, rất lợi hại đúng không. Phải rồi, vũ khí Hắc Thiết Thiên Lô của các ngươi tuy rằng không phải là bí bảo nhưng dùng rất tốt, uy lực không nhỏ.”
Hai người lập tức vểnh tai lên.
“Chòm Thiên Lô là một chòm sao rất kỳ lạ, cũng là chòm sao duy nhất không có bí bảo ngôi sao. Người của chòm Thiên Lô giỏi rèn đúc, bọn họ dùng mảnh vỡ Thiên Lô để nung rèn, tạo nên vũ khí Thiên Lô độc nhất vô nhị.” Lão Ngụy chậm rãi nói: “Vì thế phân cấp của vũ khí Thiên Lô rất giống bí bảo ngôi sao. Các ngươi thử truyền chân lực vào vũ khí sau đó hiệu triệu nó.”
“Nghe có vẻ ngu….” Đường Thiên thì thào, nhưng vẫn truyền chân lực vào Hắc Thiết quyền sáo, ngẩng đầu lên: “Hiệu triệu thế nào?”
“Hả, cái này thì ta không biết.” Lão Ngụy nói rất vô trách nhiệm.
Đường Thiên: “…”
Khi Đường Thiên đang nghĩ là liệu có phải lão Ngụy nói bậy hay không thì hắn bỗng cảm nhận được một sự liên hệ mơ hồ với Hắc Thiết quyền sáo, lẽ nào không phải lão Ngụy nói đùa?
Đường Thiên thử hiệu triệu nó, khi thời vận đến thì trong lòng cũng minh mẫn hơn, Đường Thiên khẽ hô một câu: “Thiên Lô.”
Vù!
Ngọn lửa đỏ rực chợt bùng lên từ quyền sáo, nắm tay của Đường Thiên được bao bọc trong ngọn lửa đỏ rực. Đường Thiên không thấy nóng nhưng cỏ tử vân trên mặt đất nhanh chóng khô héo.
Đường Thiên ngơ ngẩn nhìn quyền sáo được ngọn lửa bao bọc.
Quả nhiên không hổ là Đường thiếu niên…
Ánh mắt lão Ngụy có chút kỳ dị.
Amaury học Đường Thiên, hô với Hắc Thiết trường đao trong tay: “Thiên Lô.”
Vù, ngọn lửa bốc lên từ thân đao, Amaury như đang cầm một ngọn cây đao lửa, hắn có vẻ hiếu kỳ: “A a! Thật là lợi hại!”
Hai người này…
Khóe mắt lão Ngụy giật giật.
Hắn ho nhẹ: “Thứ này gọi là lửa Hắc Thiết, là tính chất đặc hữu của vũ khí Thiên Lô, nhưng không nhiều người biết. Sau này các ngươi sẽ thấy nhiều loại vũ khí, các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ khi các ngươi được chúng chấp nhận thì mới có thể phát huy hết thực lực của chúng. Trước đây ta sợ các ngươi ỷ lại vào uy lực của nó, nhưng bây giờ…”
Lão Ngụy ngẩng đầu nhìn thảo nguyên màu tím rộng lớn này, trầm giọng nói: “Các ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Có thể thấy rất nhiều người trên thảo nguyên màu tím rộng lớn này, có người khinh công tốt, giờ chỉ như một điểm nhỏ trong mắt họ.
“Chúng ta liệu có nên nhanh chân chút không?” Amaury cũng nhìn theo.
“Nhanh hơn chút? Các ngươi phải nhớ, ở trong hoàn cảnh xa lạ, đừng bao giờ lỗ mãng đâm đầu về phía trước.” Lão Ngụy tỏ vẻ lão luyện, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời: “Nơi này lệch khoảng bảy tiếng so với thành Tinh Phong. Chẳng mấy chốc trời sẽ tối, chúng ta phải tìm được nơi an toàn để cắm trại.”
Lão Ngụy như làm ảo thuật, chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã có một chiếc thuyền nhỏ rất đẹp, chiếc thuyền bé hơn lòng bàn tay nhưng rất tinh xảo, bắt mắt nhất chính là cánh buồm trên thuyền. Lão Ngụy truyền chân lực vào thuyền nhỏ, cánh buồm bắt đầu quay tròn, sau cùng chỉ về một hướng.
“Tầm Thủy Phàm, bí bảo của chòm sao Thuyền Phàm, cấp sắt.” Lão Ngụy giải thích: “Nó chỉ có một tác dụng là tìm nguồn nước, có tác dụng trong khoảng cách hai trăm dặm.”
Đường Thiên và Amaury bị đống bí bảo ngôi sao của lão Ngụy làm cho lác cả mắt.
Lão Ngụy thu hồi Tầm Thủy Phàm, đi đầu: “Thân là dân chuyên nghiệp, ta nói cho hai kẻ gà mờ các ngươi một điều, có nhiều lúc những bí bảo ngôi sao cấp bậc thấp, có vẻ rất tầm thường sẽ cứu mạng các ngươi đấy.”
“Tên nhà giàu này! Dám lừa chúng ta là ông rất nghèo!” Sắc mặt Đường Thiên tối sầm.
Amaury giơ Hắc Thiết trường đao lên, đằng đằng sát khí nói: “Ngươi lừa ta đến chỉ bằng một tấm thẻ bạc…”
“Ây…” Lúc này lão Ngụy mới nhận ra mình lòi đuôi, cười ha hả: “Thực ra là vật này là ta mượn bằng hữu…”
“Lừa mấy con chó đi…”
“Lừa trẻ con đi…”
Ba người vừa cãi vã vừa di chuyển cực nhanh. Khinh công của lão Ngụy tốt nhất, tốc độ rất nhanh mà lại có vẻ rất thoải mái. Tốc độ của Đường Thiên cũng không chậm, Bát Bộ Cản Thiền cấp ba thực ra không thích hợp dùng để di chuyển xa nhưng khí mạch của Đường Thiên dài, từ đầu tới cuối vẫn duy trì được tốc độ. Khinh công của Amaury thì là một loại khác, hắn bước như cắm đầu chạy vậy, bước nào cũng lún sâu xuống đất, mỗi bước bước xa được mấy trượng, oai thế kinh người.
“Đường thiếu niên, tìm được manh mối về hạc thân thứ hai của ngươi không?” Lão Ngụy vừa di chuyển vừa hỏi, bọn họ đi sâu vào thì không thấy những người khác ở xung quanh nữa.
“Không.” Đường Thiên có vẻ bất đắc dĩ: “Dù ta làm thế nào hạc thân thứ hai vẫn không nhúc nhích. Trái lại Tiểu Băng Quyền có chút đột phá.”
“Đường cơ bản, chúng ta đánh một trận cho khoái đi…” Amaury nói theo bản năng.
“Cẩn thận!” Lão Ngụy đột nhiên kinh hô.
Amaury vừa đạp chân xuống mặt đất thì có cảm giác lạ trong lòng, vừa lúc nghe được lão Ngụy kinh hô liền thu chân lại.
Vù!
Một cái bóng màu tím đột nhiên bật lên từ mặt đất. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thân hình Amaury co rụt lại, Hắc Thiết trường đao trong tay chém một phát về phía bóng tím.
Bóng tím bị chém đứt đôi, rơi xuống bãi cỏ tử vân.
Amaury mượn lực vung đao lao về phía Đường Thiên, Đường Thiên vung tay bắt được Amaury. Sắc mặt Amaury trắng bệch, lúc nãy chỉ là phản ứng bản năng của hắn, hiện giờ tỉnh táo lại hắn sợ tới trắng cả mặt,
Sắc mặt lão Ngụy nghiêm túc, cẩn thận đi tới nơi bóng tím vừa rơi xuống, dùng mũi đao gảy một cái.
Lúc này Đường Thiên và Amaury mới nhìn rõ.
Bóng tím vừa nãy là một chùm dây leo màu tím, đan xen chằng chịt vào nhau, có hình dạng như túi lưới hình tròn, trong túi lưới mọc đầy răng nhọn sắc bén, Amaury và Đường Thiên nhìn mà lạnh hết cả người. Nếu không cẩn thận bị nó bọc lấy thì chẳng phải là…
Sắc mặt Amaury trắng bệch.
Lão Ngụy lấy Chân Nhãn Đồng ra, chiếu về phía nửa tấm lưới, nói:”Phải cẩn thận, nó gọi là tử võng lung, rất nguy hiểm, trên răng nhọn có đọc tố gây tê, ừm, cái ống to này chứa dịch tiêu hóa có sức ăn mòn lớn. Rễ của nó có chút tác dụng, nhưng cắm quá sâu vào đất, muốn đào lên rất phiền phức.”
Đường Thiên và Amaury tái mét mặt, tử võng lung và cỏ tử vân giống nhau như đúc, nó lẫn trong bụi cỏ, rất khó nhận ra. Trong mắt hai người biển cỏ màu tím mênh mông thoáng chốc trở nên nguy hiểm tứ phía.
“Đối phó với những thứ này ta có một tuyệt chiêu.” Lão Ngụy nói, trên tay đã có một cái cần câu, đầu cần câu có buộc một con cóc.
Con cóc kêu ộp ộp, Đường Thiên và Amaury lại nhìn nhau, không hiểu lão Ngụy muốn làm gì.
Lão Ngụy đi mấy bước về phía trước, cần câu trên tay vung vẩy, bỗng một bóng tím lao ra từ bụi cỏ.
Đường Thiên và Amaury trợn mắt há mồm, vậy cũng được sao…
Chỉ chốc lát sau.
Hay tay Đường Thiên đồng thời cầm bảy, tám cái cần câu xòe thành hình quạt, mỗi cần câu cá đều buộc một con cóc, cóc kêu ộp ộp không ngừng, nhìn có vẻ rất uy vũ hoành tráng. Amaury cầm đao trợn trừng mắt theo sát Đường Thiên, lão Ngụy thản nhiên đi phía sau hai người.
Một bóng tím bỗng vọt ra từ bụi cỏ, thân hình Amaury khẽ động, trường đao rời vỏ.
“Xem phát chém của trâu!”
Lại có một cái bóng tím.
“Xem phát chém gió của ta!”
“Xem phát chém cóc của ta!”
Hai người phối hợp ăn ý, tiến tới rất nhanh.
Ba người đi khoảng hai canh giờ, rốt cuộc cũng tìm được nguồn nước. Một hồ nước khổng lồ xuất hiện trước mặt ba người, hồ nước như một khối ngọc bích, long lanh vô cùng. Họ đi tới bên hồ thì bắt đầu thấy nhiều loại sinh vật. Khỉ có cánh bay tới bay lui, loài thằn lằn trông giống cá, còn có rất nhiều chim chóc có màu sắc rực rỡ bay lượn trên mặt hồ.
Bên hồ có rất nhiều tảng đá trắng như tuyết, lão Ngụy dùng Chân Nhãn Đồng chiếu thử, nó tên là đá hoa tuyết, là một loại đá nguyên liệu khá cao cấp, nhưng với ba người thì nó chẳng hề có giá trị gì.
Lão Ngụy quyết định trú ở đây, nơi này rất nhiều muông thú cho thấy quanh đây không có dã thú cỡ lớn, có vẻ khá an toàn.
Lão Ngụy chuẩn bị rất đầy đủ, hắn lấy lều ra sau đó dựng lên.
Lúc này sắc trời đã dần tối, hoàng hôn nơi đây không có màu cam giống như thường mà có màu sắc sặc sỡ rất hiếm thấy.
Trên bầu trời là những dải màu thẳng tắp, tựa như những phím đàn nhiều màu sắc, đẹp đến mức làm cho người ta phải nín thở.
Lão Ngụy lấy ra mấy khối đá màu đen, châm lửa, khối đá lập tức cháy hừng hực, tỏa ra ánh lửa sáng rọi, lão Ngụy nói thứ này gọi là đá hòa hành doanh, có thể đốt suốt một đêm.
Ba người ngồi trò chuyện quanh đống lửa.
Đường Thiên đột nhiên hỏi: “Này, lão đầu, làm thế nào chúng ta mới có thể chiếm được vị trí số một?”
Lão Ngụy ngây ra: “Ngươi muốn chiếm vị trí số một?”
“Ừm.” Đường Thiên gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Amaury nhìn Đường Thiên: “Ta ủng hộ Đường cơ bản! Chúng ta phải đứng thứ nhất!”
“Nếu muốn chiếm vị trí thứ nhất thì…” Lão Ngụy ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Trừ khi chúng ta tìm được tinh ngữ hồn thạch.”