Chiến Thần Bất Bại

Chương 86: Mục đích đến của Khổng Hữu Lâm



Một góc vắng vẻ, dưới ánh mặt trời chói mắt, một bộ cơ quan Thanh Đồng mang theo thiếu niên, hiên ngang bay lên trời.

Kiếm Xỉ Hổ như một con chim khổng lồ nhảy lên thật cao.

Binh giật mình kinh hãi, phản ứng đầu tiên là: Động tác này bất thường, động tác này không hợp lý, động tác này…

Y là một tên giáo quan nghiêm khắc. Y đối với huấn luyện vô cùng nghiêm khắc và cố chấp. Thế nhưng, khi đôi mắt y nhìn thấy Kiếm Xỉ Hổ bay lên trời, những âm thanh từ đáy lòng kia dần xa xăm, phai nhạt. Y có chút hoảng hốt. Trên trời, Kiếm Xỉ Hổ bay dưới ánh nắng, trong y dường như xuất hiện một loại ảo giác là nó đang bay lượn trên bầu trời.

Kiếm Xỉ Hổ nặng nề bắt đầu hạ xuống. Trên không trung, thân thể Đường Thiên giãn ra, hai tay dang ngang, một chân duỗi thẳng, một chân co lại. Mặt đất nhanh chóng lớn dần trong mắt Đường Thiên. Nhưng hắn không có một chút sợ hãi hay dao động nào. Đôi mắt như có lửa, một nụ cười bướng bỉnh nở ra trên khóe miệng hắn.

Phập!

Tựa như lưỡi dao cắm vào đậu hũ. Cái chân duỗi thẳng của Kiếm Xỉ Hổ giống như một cây đinh cắm thật sâu vào trong đất, ngập tới đầu gối.

Thân hình Kiếm Xỉ Hổ không một chút sứt mẻ.

Thằng này…

Binh ngơ ngác nhìn Kiếm Xỉ Hổ đằng xa đang dùng một chân làm điểm tựa để rút chân kia ra. Sâu trong nội tâm của Binh rung động, không thể nói nên lời. Y đã tính đến nhiều loại kết quả, nhưng không hề ngờ đến một kết quả như thế này. Y chưa từng đánh giá thấp tiềm lực của Đường Thiên, thế nhưng…

Y ngơ ngác nhìn Kiếm Xỉ Hổ Thanh Đồng thong dong rút người ra khỏi bùn đất.

Lần đầu học chạy nước rút cự ly ngắn, lại có thể đạt đến tình trạng hoàn mỹ thế này, điều đó thực sự làm cho Binh vô cùng kinh ngạc. Nhưng đó chỉ là kinh ngạc, thật sự làm cho Binh cảm thấy rung động chính là chuyện Đường Thiên nhảy lên không trung. Đường Thiên có thể không biết việc hắn nhảy lên như vậy có ý nghĩa gì, nhưng Binh hiểu rất rõ ràng. Nó có một cái tên chuyên môn là “nhảy cự ly siêu xa”. Nghe qua cứ ngỡ là một cái tên bình thường, thực tế nó cũng là một giáo trình bình thường. Nhưng khi khoảng cách của nó vượt qua hai trăm thước thì đã đạt đến một độ khó khác. Cấp bậc “nhảy cự ly siêu xa” này cần khả năng khống chế đạt đến trình độ cực cao.

Khoảng cách mà Đường Thiên nhảy đã vượt qua hai trăm thước, chính xác mà nói là hai trăm hai mươi bốn thước. Trình độ thế này dù ở binh đoàn năm đó cũng…

Binh chưa từng dạy cho Đường Thiên “nhảy cự ly siêu xa”.

Thằng này… quả thực là thứ biến thái…

Đường Thiên hoàn toàn không biết mình vừa làm một chuyện rất lợi hại, nhưng có thể hoàn thành trong thời gian tám giây cũng khiến hắn đắc ý. Nếu đang ở nơi an toàn thì hắn đã gào thét khoe khoang với Binh rồi. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể dương dương đắc ý theo cái kiểu lực sĩ khoe cơ bắp mà thôi.

Mặt Binh thoáng chốc đen lại.

Tên hỗn đãn này…

Rất may hắn không phải thủ hạ năm đó của mình, bằng không chắc chắn không thể xem như không có chuyện gì được.

Binh hừ một tiếng, nghiêm mặt lại, bay đến bên cạnh Đường Thiên, tốc độ của y nhanh như thiểm điện. Nguồn truyện: Truyện FULL

“Ông già, hà hà, bị thiếu niên như thần làm cho chấn động rồi phải không?” Đường Thiên dương dương tự đắc: “Ông già không thể nào giải thích được sự cường đại của thiếu niên như thần đâu.”

“Ông già… ha ha…” Tiếng cười của Binh không hề che giấu sát khí chút nào.

Đường Thiên bị sát khí của Binh làm cho giật mình, thức thời mà lãng sang chuyện khác: “Ấy dà! Cần phải tăng thêm tốc độ thôi! Đừng để tên hỗn đãn kia chạy mất!”

Nói đoạn, Đường Thiên chạy trối chết trước ánh mắt có thể giết người của Binh, nhanh chóng đến bên vách tường bên ngoài.

Bay qua tường, vừa đáp xuống đất, thân thể Đường Thiên bỗng nhiên cứng đờ. Trước mắt hắn, cơ quan Thanh Đồng Lang đang hung hăn nhìn chằm chằm vào hắn. So với Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu của Đường Thiên, cơ quan Sói trước mắt nhỏ nhưng khéo léo tinh xảo hơn nhiều lắm. Thể hình nó không khác nhiều lắm so với sói thật. Toàn thân cơ quan Thanh Đồng kết cấu tinh xảo, bốn bộ vuốt sắc bén như đao. Một hàm răng sói sắc nhọn khiến lòng người lạnh ngắt. Hai mắt Thanh Đồng Lang ẩn hiện ánh sáng xanh xẩm khiến Đường Thiên vừa nhìn vào đã thấy sợ hãi.

Nhưng khiến Đường Thiên bất ngờ chính là, ánh sáng xanh trong mắt Thanh Đồng Lang dần ảm đạm một chút.

Thanh Đồng Lang quay người bỏ đi.

Ngay lúc này, Binh xuất hiện bên cạnh Đường Thiên như u linh, thình lình phun ra một câu: “Bọn người Lâm gia này thật ngu ngốc, cơ quan thú chỉ có thể phân biệt người.”

Đường Thiên đang trong tình trạng vô cùng khẩn trương bị câu nói này của Binh hù dọa, thiếu chút đã nhảy dựng.

Suỵt!

Binh đặt ngón tay trước miệng, vẻ mặt lạnh nhạt thong dong, kiềm chế lại tiếng hét của Đường Thiên đã dâng lên cổ họng.

Sau đó để lại một bóng lưng tiêu sái.

Ông già này… nhất định là cố ý!

Đường Thiên hận đến nghiến răng trèo trẹo, nhưng đây không phải là nơi để phát tác. Hắn nổi giận đùng đùng mà đi về phía trước.

Có thể dễ dàng thấy cơ quan thú tuần tra khắp nơi. Khi Kiếm Xỉ Hổ tiếp cận, những cơ quan thú này đồng loạt lộ ra vẻ cảnh giác. Ánh sáng xanh trong mắt tăng mạnh, nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi.

Đường Thiên cứ thế một đường thông thoáng.

Bỗng nhiên, phía trước truyền đến những tiếng nói chuyện. Tinh thần Đường Thiên chấn động, lặng yên, rón rén đi qua.

********

“Mỗi lần đến quý phủ đều khiến ta mở rộng tầm mắt…” Ánh mắt Khổng Hữu Lâm thỉnh thoảng đảo qua những Thanh Đồng cơ giới.

“Khổng huynh quá khen!” Lâm Giang, gia chủ Lâm gia khiêm tốn. Gã khoảng trên dưới bốn mươi, dung mạo gầy, nhưng hai mắt lại bắn ra tinh quang bốn phía, vận một bộ áo bào xanh, cười cười nói: “Đem so sánh với Khổng huynh thì chẳng là gì cả. Trang bị Thiên Nga của Khổng huynh nổi tiếng gần xa. Bọn ta sống ở Hồn Khu cũng không chỉ nghe qua một lần.”

Khổng Hữu Lâm cười ha ha: “Trình độ của ta như vậy thật mất mặt.” Ngữ khí của hắn lại tỏ ra hời hợt nói: “Xá muội lại có thể đột phát bát giai thật khiến kẻ làm huynh trưởng như ta hổ thẹn không thôi…”

Vẻ mặt Lâm Giang biến đổi: “Nếu ta nhớ không lầm thì năm nay, tiểu thư không quá hai mươi tám, thế mà đã bước vào bát giai, tư chất trời cho này thật kinh người nha…! Chúc mừng Khổng huynh!”

Khổng Hữu Lâm làm ra vẻ tự giễu nói: “Lâm huynh đừng giễu ta! Huynh không bằng muội, ta thật sự rất mất mặt.”

Lời nói như vậy nhưng giọng điệu lại mang theo vẻ đắc chí. Muội muội Khổng Diệc Ngữ đột phát bát giai, cũng đồng nghĩa với việc thực lực Khổng gia sẽ tăng vọt, hắn tự nhiên cũng thu được lợi ích. Trong giọng nói Lâm Giang mang theo vẻ làm thân, hắn sao lại không biết chứ?

“Lời này của Khổng huynh rõ ràng là được tiện nghi còn khoe mẽ mà… ta lại ngày đêm mong có được một muội muội như vậy!” Lâm Giang ra vẻ khó chịu nói.

“Ha ha!” Khổng Hữu Lâm cười to.

Đúng lúc này, đột nhiên có một thiếu niên vừa xông vào vừa hô lớn: “Phụ thân! Phụ thân!”

Lâm Giang thấy vậy không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Chuyện gì? Sao lại hô to gọi nhỏ như vậy?”

Nếu gặp người này chắc chắn Đường Thiên sẽ nhận ra. Thiếu niên nọ chính là Lâm Uy, một trong những kẻ mà mình đã khi dễ trước đây. Lâm Uy nghe tiếng quát, nhìn qua thấy một vị khách, vội vàng xin lỗi: “Mong Vị thúc thúc này thứ lỗi cho việc tiểu chất càn rỡ, thô lỗ vừa rồi!”

Thấy cử chỉ lễ phép của Lâm Uy, sắc mặt Lâm Giang hơi dịu lại.

Khổng Hữu Lâm nghe xong cười cười mở lời: “Đây chính là hiền chất sao? Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử* nha… có vài phần phong phạm của Lâm huynh lúc trước.”

*Hổ cha không sinh chó con. Ý nói con cũng giỏi như cha.

Sắc mặt Lâm Giang lúc này đã hòa hoãn lại: “Còn không mau hành lễ với Khổng thúc thúc của ngươi?”

Lâm Uy nghe vậy lập tức tiến lên thi lễ.

Khổng Hữu Lâm kéo Lâm Uy đứng dậy, ấm giọng cười nói: “Hiền chất vội vã như thế chắc là có chuyện quan trọng. Các ngươi cứ thương lượng, ta không nên xen vào.”

Lâm Giang phất tay bảo: “Khổng huynh khách khí rồi. Nói đi! Khổng thúc thúc của ngươi là người một nhà.”

Lâm Uy nghe vậy liền thành thực nói: “Tên gia hỏa cưỡi Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu lần trước lại xuất hiện, nhưng hắn và Tái Lôi đang làm việc gì đó.”

“Tái Lôi?” Lâm Giang nhíu mày.

Khổng Hữu Lâm có chút kinh ngạc: “Chính là Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu của binh đoàn Nam Thập Tự?”

Lâm Giang phục hồi tinh thần, gật đầu đáp: “Không sai, chính là vật ấy. Ngày đó, khuyển tử thấy được thì vô cùng kinh hỉ, lập tức muốn mua lại nó. Không nghĩ người này nóng nảy, lại vô cùng thô bạo, lấy thế ép người. Người này thực lực rất mạnh còn lừa gạt mấy đứa bọn chúng. Mấy chuyện ân oán nhỏ bé này, Lâm gia chúng ta tự nhiên không thèm để ý. Nhưng Khổng huynh cũng biết, với Lâm gia mà nói, Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu có ý nghĩa trọng đại thế nào. Nếu có được vật này, cơ quan thuật của Lâm gia chắc chắn sẽ tăng lên một bậc. Nếu hắn có thể bỏ thứ yêu thích, Lâm gia nguyện ý trả giá cao!”

“Không ngờ cổ vật của binh đoàn Nam Thập Tự còn lưu truyền tại hậu thế.” Khổng Hữu Lâm sợ hãi thán phục, chợt an ủi: “Chuyện này ta ủng hộ Lâm huynh. Thần vật như thế, nếu để trên tay họ thì chỉ phung phí của trời. Nhưng nếu nằm trong tay Lâm huynh nhất định có thể phục hưng cơ quan thuật, phát huy giá trị của nó.”

Lâm Giang xúc động: “Chỉ có Khổng huynh là hiểu rõ lòng ta…”

“Người khác không hiểu Lâm huynh, lẽ nào ta cũng không hiểu?” Khổng Hữu Lâm nói: “Nhược Điểm võ trường dưới tay Lâm huynh thiết kế, dù trong võ hội cũng khiến các vị đồng liêu khen không dứt.”

Lâm Giang khiêm tốn nói: “Khổng huynh quá khen, ta cũng lần đầu làm ra vật như vậy. Không biết Nhược Điểm võ trường xuất hiện vấn đề gì?”

“Ầy! Đây cũng là lý do ta đến lần này.” Khổng Hữu Lâm nói.

“Không lẽ Nhược Điểm võ trường có vấn đề trục trặc gì rồi?” Lâm Giang nghe vậy sững sờ, vội vàng hỏi.

“Lâm huynh có chỗ còn chưa biết, Nhược Điểm võ trường đã không còn tồn tại rồi.” Khổng Hữu Lâm khẽ thở dài. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Giang và Lâm Uy chầm chậm nói: “Trước đây không lâu, ta đến Vũ An tinh chọn một nhóm người mới. Một tên trong số chúng khiêu chiến Nhược Điểm võ trường, thế rồi dẫn đến việc nổ Nhược Điểm võ trường. Hôi Miêu Đồng cùng tất cả thẻ đều bị hủy.”

“Không thể nào!” Lâm Giang chợt kinh hãi thốt lên.

Khổng Hữu Lâm đem chuyện ngày đó kể lại một lượt.

Lâm Giang nghe xong, trầm mặc một lát rồi nói: “Phỏng đoán của Khổng huynh có lẽ không sai đâu. Ta cũng không nghĩ ra loại lực lượng nào có thể khiến Hôi Miêu Đồng trực tiếp phát nổ. Nhưng sở trường của quý hội là ở bí bảo. Lực lượng huyết mạch này thật sự là vô dụng…”

“Đúng vậy, vì thế ta đã cho hắn ra đại lăng ngoại doanh.” Khổng Hữu Lâm hời hợt, cười cười nói: “Huyết mạch cường hãn như thế không thể để Hắc Hồn đoạt được.”

Nghe đến đại lăng ngoại doanh, trong lòng Lâm Giang âm thầm nghiêm nghị, lòng dạ tên Khổng Hữu Lâm này quả thực độc ác. Nhưng ngoài miệng lại nói: “Tâm địa Khổng huynh thật thiện lương, vẫn chừa cho hắn con đường sống.”

“Hầy! Ngươi biết ta là người có chút tật xấu, đôi khi còn lề mề…” Khổng Hữu Lâm vờ vịt tự giễu nói: “Nhưng lần này ta đến là muốn mời Lâm huynh chế tác lại Nhược Điểm võ trường lần nữa.”

Lâm Giang lộ ra vẻ khó khăn.

Khổng Hữu Lâm sớm đã đoán được điều này. Nhược Điểm võ trường lần trước đã hao phí khá nhiều thời gian của Lâm Giang. Nhưng nếu đã đến, tự nhiên đã có chuẩn bị. Lão cười cười nói: “Ta biết Lâm huynh bận rộn công việc, nghe nói những cơ quan thú của Lâm gia đã bán đến những tinh tọa rất xa. Lần này, ta đến có mang theo một món rất tốt.”

Vẻ mặt Khổng Hữu Lâm ra vẻ chắc chắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.