Chiến Thần Bất Bại

Chương 87: Sát cục



Lâm Giang lẳng lặng nhìn Khổng Hữu Lâm, chờ đợi gã giải đáp.

Khổng Hữu Lâm khẽ cười: “Nghe nói Lâm huynh ngoài chuyện thử phục hưng cơ quan thuật của binh đoàn Nam Thập Tự, lại còn quan tâm tới võ hồn dung hòa cơ quan thuật. Chỗ ta có một thứ, chắc chắn Lâm huynh sẽ cảm thấy hứng thú.”

Lâm Giang cười nói: “Khổng huynh cũng đừng nên thừa nước đục thả câu.”

Khổng Hữu Lâm lấy ra một hạt châu màu đen: “Đây là Hồn châu cổ đại, là do ta vô tình đoạt được. Bên trong có một mảnh vỡ Hồn tướng cổ đại cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù nó không nguyên vẹn nhưng cũng là hàng hiếm. Nghe đồn Lâm huynh đã và đang đi kiếm Hồn châu tương tự, thế chẳng biết vật này có giúp cho công việc của Lâm huynh chút nào không?”

Đôi mắt của Lâm Giang rực sáng, nhìn không chớp mắt vào viên Hồn châu trên tay Khổng Hữu Lâm.

Chẳng cần quan sát kỹ, tuy y đứng rất xa nhưng vẫn cảm nhận được một luồng khí hung hãn, vô cùng đáng sợ của mảnh vỡ Hồn tướng cổ đại bên trong Hồn châu.

Luồng khí hung hãn rất tốt.

Trong lòng Lâm Giang nổi lửa, quả thật Khổng Hữu Lâm nói đúng, y vẫn đang muốn tìm Hồn tướng hung hãn. Y nghiên cứu cơ quan thuật và võ hồn dung nhập vào nhau đã lâu, mà gần đây lại sắp đột phá chỉ tiếc là thiếu Hồn tướng hung hãn, mới có thể thành công. Không ngờ tới tin tức của Khổng Hữu Lâm lại nhanh nhạy như vậy, khiến Lâm Giang đành bỏ qua thủ đoạn âm hiểm của Khổng Hữu Lâm mà đưa tay với tới Hồn châu.

Bỗng dưng, một bàn tay Hổ bằng đồng xuất hiện, nó nhân cơ hội hai người chưa kịp phản ứng mà đoạt mất Hồn châu.

Khổng Hữu Lâm thoáng giật mình, liền cảm thấy hứng thú: “Chẳng lẽ cơ quan thuật của Lâm huynh đã đạt thành tựu bậc này? Cơ quan Hổ rất có linh tính đấy.”

Lâm phủ chất đầy dãy cơ quan thú, hình Sói, Hổ, Nhện và rất nhiều hình khác. Khổng Hữu Lâm chưa từng nghĩ mình bị người ngoài cướp đi, mà chỉ cho rằng cơ quan thú do Lâm Giang chế tạo rất lợi hại, nên mới nói như vậy.

Lâm Giang cũng ngẩn người.

Con Hổ đồng ban nãy hơi quen mắt, nhưng cũng có phần xa lạ. Lâm Giang rất mê cơ quan thú và đã chế tạo ra nhiều kiểu dáng khác nhau, mà nhìn thấy con Hổ vừa rồi chẳng biết đã gặp qua chưa, dẫn tới việc ngây người của y.

Nhưng nó thật giống phong cách của binh đoàn Nam Thập Tự mà bản thân thích…

Hành động tiếp theo của Hổ đồng làm hai người chết đứng tại chỗ.

Chỉ thấy Hổ đồng bỏ hạt châu trên tay vô miệng, rồi xoay người trà trộn vào trong đám cơ quan thú.

Hai người trợn mắt nhìn, nhưng vẫn không phản ứng.

Khổng Hữu Lâm cười trừ: “Cơ quan thú linh hoạt như thế, quả thật chưa từng gặp qua.”

Lâm Giang bừng tỉnh, vẻ mặt y biến đổi sau đó hoảng hốt hô: “Mau đuổi theo, đó là người giả trang!”

“Cha ơi, nó rõ ràng là cơ quan thú mà…” Lâm Uy hơi khó hiểu.

Vẻ mặt Khổng Hữu Lâm ngưng trọng rồi chợt biến đổi, gã nhanh chóng bay lên trời nhằm vào cơ quan Hổ đánh tới.

Ò e, ò e, ò e…

Toàn bộ cơ quan thú đang tuần tra trong viện đồng loạt mở cặp mắt màu xanh thẫm dõi theo hành động của Khổng Hữu Lâm. Lúc trước chúng không xem Khổng Hữu Lâm là địch, cũng do gã đang ở cùng một chỗ với Lâm Giang, nhưng gã chợt bay lên và còn dùng công kích mãnh liệt liền gây ra phản ứng dây chuyền.

Phốc, phốc, phốc…

Mấy cơ quan Sói chợt đạp chân sau xuống sàn phóng lên, nhằm vào Khổng Hữu Lâm đang ở trên không trung. Xoạt, xoạt, xoạt… Nhện dùng cung tiễn trên lưng bắn ra hàng loạt những mũi tên đồng nhiều như mưa bay về phía Khổng Hữu Lâm. Còn cơ quan Sói sau khi đến gần liền quăng ra những tấm lưới kim loại chụp xuống đầu Khổng Hữu Lâm, và có cả cơ quan Hổ đang há to miệng, bắn ra từng đường ánh sáng nhằm vào gã.

Không Hữu Lâm không ngờ mình bị nhiều công kích kinh khủng thế này.

Mặt gã trắng bệch, nhưng bản thân là cường giả thất giai, nào có chuyện ngồi chờ chết. Gã hét lên một tiếng, lập tức chân lực toàn thân dâng đến mức tối đa kèm theo một lớp trang bị màu trắng phủ bên ngoài cơ thể.

Trang bị cấp Thanh Đồng của Thiên Nga tinh tọa, “Thiên Nga Chi Ca”!

Bộ cánh trắng vỗ phầm phập khiến mấy cái lông giống như bông tuyết rơi xuống, trang bị rất tinh xảo, ưu nhã y như một tác phẩm nghệ thuật. Hai vai như cánh, mũ giáp như hai con thiên nga kề cổ vào nhau tạo thành và vũ giáp được chạm chổ hoa văn tinh tế xếp thành tầng tầng, lớp lớp như áo choàng trắng tựa tuyết đều làm bằng lông. Ở phần đuôi thì như ngọn lửa trắng xóa đang hừng hực thiêu đốt, những đốm lửa rơi xuống sẽ hóa thành lông chim.

Trên không trung, khí thế của Khổng Hữu Lâm ngút trời, gã giống như hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong truyện cổ tích, ưu nhã và thong dong.

“Phá…!”

Khổng Hữu Lâm gầm lớn, “Thiên Nga Chi Ca” trên người chợt tỏa ra ánh hào quang chói lóa, đồng thời áo choàng sau lưng “ầm ầm” nổ tung.

Vô số lông chim tạo thành cơn lốc, cuốn đi mọi thứ xung quanh.

Đùng, đùng đùng.

Lưới kim loại, những mũi tên đồng vừa chạm vào cơn lốc do lông chim tạo thành lập tức bị xoắn tròn nát bét.

Khi cơn lốc lông chim và luồng ánh sáng từ miệng cơ quan Hổ chạm vào nhau thì một cột lửa nóng rực phun thẳng lên trời. Cơ quan Hổ của Lâm gia nổi tiếng với sát chiêu “Hổ Bào”, chính là biến chân lực trong đá Tinh Thần bốc cháy thành lửa.

Gao ồ, gao ồ, gao…

Tiếng rống giận của cơ quan thú không ngừng vang lên tại mọi ngóc ngách trong Lâm gia, từng bóng thú mạnh mẽ tràn tới giống như thủy triều dâng cao.

Lâm Giang bừng tỉnh, đang định giải trừ mấy công kích của cơ quan thú thì chợt đờ người…

Lát sau, y ngơ ngác nhìn xuống ngực mình thì thấy một bàn tay Hổ… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

“Binh đoàn… Nam… Kiếm Xỉ Hổ…”

Đường Thiên ra tay dứt khoát, không chút do dự móc ngược trở ra, rồi xoay người lủi vào trong đám cơ quan thú.

Nội dung cuộc trò chuyện của Khổng Hữu Lâm và Lâm Giang đã lọt hết vào tai hắn, đối với Lâm Giang hắn cũng căm thù tới tận xương tủy. Hơn nữa y còn đang âm thầm điều tra mình, mưu đồ chiếm đoạt Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu. Vì vậy, lần này Đường Thiên ra tay chẳng thèm lưu tình.

Lâm Uy ngơ ngác nhìn Lâm Giang ngã trong vũng máu, y sợ đến mức toàn thân run rẩy, nếu như vừa rồi đổi lại là mình…

Khổng Hữu Lâm ngoan cố đến gần quả cầu lửa vất vả chống cự, khi nghe tiếng gào thét của đám cơ quan thú thì gã biết mình đã chọc vào ổ ong vò vẽ, khiến mặt gã tái mét.

Đáng chết!

Gã đã ý thức được việc mình làm là sai lầm, nơi đây là Lâm gia, mình không nên ra tay trước mới phải. Kẻ địch ẩn giấu thân phận bằng lớp vỏ cơ quan thú, lại còn lẩn trốn vào đám cơ quan thú kia, thế mà mình lại ra tay thì chẳng khác nào khơi mào cho tụi nó công kích.

Biện pháp giải quyết chỉ có một cách!

Lâm Giang!

“Lâm huynh, nhanh giải trừ công kích.”

Bàn tay Khổng Hữu Lâm bao phủ một lớp ánh sáng trắng nhàn nhạt, ở giữa bầu trời biến ảo ra hình ảnh bàn tay. Võ kỹ thất giai: “Quang Minh Tán Thủ”, ngón tay của gã vô cùng linh hoạt mà co, duỗi tạo ra từng đường ánh sáng tán thủ ấn, y như những cọng lông chim bay giữa không trung, nhẹ nhàng trôi nổi như không có lực. Nhưng mấy mũi tên đồng cứng rắn vừa chạm phải liền bị nát bét.

Hả? Lâm Giang đang làm gì thế?

Khổng Hữu Lâm lo lắng, khóe mắt gã còn đọng lại tia sáng khi nhìn Lâm Giang nằm trong vũng máu, rồi trợn lớn.

Đáng chết!

Vẻ mặt Khổng Hữu Lâm ngày càng tái, gã biết rõ lần này phiền phức to rồi. Kẻ địch xảo trá vượt xa dự tính, nếu như cứ tàn nhẫn, một mực âm hiểm thì chỉ có bọn… cực kỳ hung ác kia, mới sắp xếp tỉ mỉ đến vậy.

Mình đã lúc nào trêu chọc nhân vật như thế?

Hay là kẻ địch của Lâm gia, chỉ do mình đến không đúng lúc?

Cơ quan thú ở Lâm gia cũng không phải là hàng đại trà bán ra thị trường, mà do chính tay Lâm Giang chế tạo. Vậy nên người có quyền cao nhất sai bảo chúng đó là Lâm Giang, mà y vừa chết lập tức toàn bộ cơ quan thú bước sang giai đoạn ngọc, đá cùng tan.

Phựt, phựt, phựt…

Từng ngọn lửa xuất hiện trên mấy khớp xương của cơ quan thú, rồi lan ra toàn thân.

Lửa nóng rát mắt, thấm đẫm tâm hồn, toàn bộ lớp đồng bên ngoài cơ quan thú dần dần tan chảy.

Một cơ quan thú giận dữ gầm lớn, bỗng nhiên tứ chi dùng sức bật cao lên lao tới chỗ Khổng Hữu Lâm. Gã chỉ thấy một quả cầu lửa đang bay với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã đến trước mắt, tỏa ra luồng khí nóng bức phả vào mặt.

Quả cầu lửa cơ quan thú, với cặp mắt đỏ rực khiến lòng gã lạnh buốt.

Khổng Hữu Lâm nghiến răng, rồi siết chặt nắm đấm làm lớp ánh sáng trắng bao quanh rực sáng, sau đó đánh ra một quyền, vụt khỏi bàn tay bay tới trước.

Võ kỹ kinh điển của võ hội Quang Minh: “Quang Minh Quyền”.

Hình ảnh nắm đấm rời tay, giống như mặt trời vô cùng chói mắt.

Ầm!

Cơ quan thú ở trước mặt liền nổ tung, biến thành một ngọn lửa. Gã thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt có tiếng gào thét không ngừng vang lên, rồi giống như thủy triều dâng, với vô số bóng hình ngập trong lửa vọt lên trời.

Từng quả cầu lửa từ dưới đất bay tới, tạo thành những vệt sáng hồng sặc sỡ ở khắp nơi nhằm thẳng vào Khổng Hữu Lâm.

Mặt gã tái mét không còn chút máu.

* * *

Chứng kiến cảnh tượng hoàng tráng như thế, Đường Thiên và Binh đều trầm mặc, im lặng.

“Tiếc thật.” Đường Thiên thì thào một mình.

“Tiếc gì? Hắn chạy đâu cho trời khỏi nắng.” Binh hơi khó hiểu, nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn với biểu hiện lần này của Đường Thiên. Biết lợi dụng tất cả ưu thế và trí tuệ của bản thân, quả không khác với đánh giá của gã, khi chiến đấu thì chỉ số thông minh của Đường Thiên tăng vọt.

Đường Thiên điều khiển Kiếm Xỉ Hổ bò trên mặt đất, ngụy trang thành cơ quan thú rồi chợt xông tới gần Lâm Giang và Khổng Hữu Lâm đoạt mất Hồn châu. Đây đúng là ngoài tính toán của Binh.

Còn chuyện Khổng Hữu Lâm ra tay khiến cho cơ quan thú vây công, Đường Thiên liền chớp lấy cơ hội một chiêu giết chết Lâm Giang dẫn đến Khổng Hữu Lâm rơi vào kết cục phải chết.

Thực lực của đám cơ quan thú này Binh chẳng để vào mắt, nhưng số lượng của chúng quá lớn lại chuyển sang giai đoạn ngọc, đá cùng tan, cho dù thực lực của Khổng Hữu Lâm mạnh hơn nữa cũng không có khả năng trốn thoát.

Binh am hiểu tường tận cơ quan thú và cũng biết cơ quan thú nhiều thế này nếu lao vào công kích tự sát sẽ đáng sợ bậc nào.

Gã cảm thán thằng nhóc Đường Thiên này, quả thật trời sinh để chiến đấu. Trong lúc Đường Thiên chiến đấu thì đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác, vừa lãnh khốc, xảo trá, lại dũng mãnh, gan dạ nhưng không thiếu phần tàn nhẫn. Phải nói rằng: hắn chẳng hề có khuyết điểm!

Cho nên, khi nghe Đường Thiên than đáng tiếc thì gã cảm thấy kỳ quái.

Đường Thiên nhìn nắm đấm của mình, tâm tình chợt suy sụp, hạ giọng nói: “Thật đáng tiếc, ta không thể dùng nắm đấm này đánh chết hắn.”

“Không biết tại sao, ta ngày càng chán cái cảm giác nhỏ yếu hơn người khác này. Loại cảm giác này vô cùng bức bối, khiến người ta căm phẫn.”

“Binh, ta phải trở thành người mạnh mẽ nhất.”

Mặt mày Đường Thiên không thèm che dấu nét kiêu ngạo và cuồng vọng, thêm vào cặp mắt nghiêm túc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.