“Thu Húc Hoa! Thu Húc Hoa! Kẻ phản bội này! Kẻ phản bội này!”
Thanh âm Câu Thành Văn Đao như bệnh tâm thần từ rất xa đã có thể nghe được, thời điểm này không có ai dám lên trước. Ba người Khắc Lý Phu (Cliff) kinh hoàng, bọn họ không ngờ vào lúc này, Thu Húc Hoa vậy mà lại ở sau lưng đâm bọn họ một đao.
Một đao này là chí mạng như thế, bọn họ không có bất cứ lực hoàn thủ lại.
Nghĩ đến lúc trước bọn họ cự tuyệt Thu Húc Hoa, lúc này trong lòng mỗi người tràn đầy cay đắng lẫn hối hận.
Khi Câu Thành Văn Đao nhận được Thu Húc Hoa thỉnh cầu nhập trú, trong lòng phi thường do dự, bèn gọi hết ba người bọn họ tới thương lượng. Sau khi bọn họ thảo luận mới ra quyết định. Đấu tranh quyền lực ở Quang Minh Châu, mỗi người bọn họ đều e sợ tránh không kịp. Thu gia thất thế cũng khiến bọn họ không có quá nhiều cố kỵ, nói gì cũng bảo trì trầm mặc, dù cho về sau có lôi ra bọn họ cũng có thể đưa một đống lí do.
Bọn họ nghĩ tới vô số khả năng, nhưng mà chưa từng nghĩ tới Thu Húc Hoa sẽ đầu hàng Nam Minh. Thu gia là hào môn tại Quang Minh Châu, dù cho lần này thất bại, cũng tuyệt đối không đến mức dẫn tới tình trạng Thu Húc Hoa đầu hàng.
Trong lịch sử Quang Minh Châu chưa từng có hổ tướng đầu hàng, Thu Húc Hoa là vị thứ nhất. Nếu như tin tức này truyền ra, chỉ sợ lập tức sẽ khiến sóng to gió lớn. Cái này là sự kiện ác liệt nhất phát sinh tại Quang Minh Châu cho tới nay, so với bất cứ một trận thất lợi nào lúc trước của bọn hắn đều nghiêm trọng hơn nhiều.
Được rồi, hiện tại bọn họ đã không cần phải cân nhắc nó sẽ gây ra phong ba nghiêm trọng lớn cỡ nào, bọn họ cần phải lo lắng cho tình cảnh của mình, tình cảnh của bọn họ mới là chân chính không xong.
Bởi bọn họ cự tuyệt binh đoàn Thu Húc Hoa nhập trú Thương Châu, Thu Húc Hoa bị ép đóng quân tại một tiểu châu trên tuyến tiếp viện. Thu Húc Hoa đầu hàng Nam Minh, đối với Câu Thành Văn Đao mà nói, có nghĩa tuyến tiếp viện, đường lui của bọn họ đã bị chặt đứt. Mà Thương Châu lại không hiểm để thủ, bọn họ cũng không am hiểu phòng thủ, hiện tại, bọn họ chính là cá trong chậu.
Chiến hạm của bọn họ tổn thất nghiêm trọng, cái này có nghĩa bọn họ cũng căn bản không có khả năng xông qua sự phong tỏa của Thu Húc Hoa. Tuy rằng binh đoàn của bọn họ bảo tồn hoàn chỉnh hơn so với Thu Húc Hoa, nhưng mà bây giờ Thu Húc Hoa chiếm thế chủ động kẹp chặt đường lui của bọn họ. Trong tình huống khuyết thiếu chiến hạm hạ muốn phá tan Thu Húc Hoa phong tỏa, là si tâm vọng tưởng.
Lúc này mọi người đều cụt hứng, bầu không khí nặng nề.
Một lát sau, Câu Thành Văn Đao bình tĩnh trở lại, cho gọi bọn họ đến. Mỗi người nhìn thấy bộ dáng Câu Thành Văn Đao đều thất kinh, con mắt đại nhân phủ đầy tơ máu, thần tình âm trầm đến mức có thể nổi trên mặt nước.
“Hiện tại nói đi, còn có biện pháp gì?”
Mọi người trầm mặc.
Câu Thành Văn Đao đợi một hồi, chẳng có ai mở miệng, y không khỏi nôn nóng, đề cao âm lượng: “Một cái biện pháp cũng không có sao?”
Khắc Lợi Phu đành phải đi ra: “Hiện tại chúng ta chỉ có thể cố thủ đợi tiếp viện. Lực lượng của chúng ta bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, nếu như có thể kiên trì một đoạn thời gian, trợ giúp từ Thánh Điện hẳn là sẽ tới.”
“Hẳn là sẽ tới?” Câu Thành Văn Đao nghe nói như thế, cười lạnh một tiếng: “Đến cái rắm! Đám ngu xuẩn này đang đấu đến mức ngươi chết ta sống. Dù đấu xong rồi, bọn họ cũng bận rộn thu thập tàn cục, trợ giúp chúng ta? Ai mà nhớ tới chúng ta?”
Tất cả mọi người lặng lẽ không lên tiếng, nhãn thần ảm đạm, bọn họ kỳ thực cũng biết, vào lúc này còn hy vọng xa vời được hậu phương trợ giúp, đó là hy vọng rất rất xa vời.
Thủ cũng thủ không được, chạy cũng chạy không xong, là khốn cảnh hiện tại của bọn hắn.
Còn mệt hơn nữa chính là tiếp tế tiếp viện. Một đạo đại quân này của bọn họ bảo tồn rất hoàn chỉnh, cái này cũng có nghĩa bọn họ cần tiếp tế tiếp viện rất nhiều. Bây giờ tuyến tiếp viện bị chặt đứt, tiếp tế tiếp viện không được bổ sung, chờ khi bọn hắn tiêu hao hết vật tư, đó chính là ngày bọn họ diệt vong.
Thậm chí Khắc Lý Phu (Cliff) cũng có thể đoán được, Nam Minh đối với bọn họ nhất định sẽ vây nhưng không đánh, mài chết bọn họ.
Thế nhưng dù cho là biết rõ, bọn họ lại có thể làm sao bây giờ?
Chủ động xuất kích? Hiện tại mọi người mới cảm thụ sâu sắc việc hạm đội phe mình bị đánh lén có ảnh hưởng sâu xa tới nhường nào.
“Quang Minh Châu lần này nguy hiểm rồi.”
Câu Thành Văn Đao bỗng nhiên không đầu không đuôi nói ra những lời này, người khác không khỏi sững sốt, trong lúc nhất thời không có phản ứng.
Một lát sau, mọi người mới phản ứng, sắc mặt soạt một cái tất cả đều thay đổi.
“Ý tứ của đại nhân là mục tiêu của Nam Minh là ở hậu phương?” Trầm ổn như Khắc Lợi Phu cũng lắp bắp.
“Không lẽ còn có nơi nào nữa?” Trong mắt Câu Thành Văn Đao hiện lên vẻ thống khổ, nhưng mà khóe miệng cười nhạt dị thường giọng mỉa mai: “Lẽ nào thời điểm này, Nam Minh còn đặt mục tiêu vào chúng ta? Ha hả, tỉnh tỉnh đi, chúng ta đã là con vịt luộc sôi. Tổng tiến công, bọn họ là tổng tiến công a! Những đứa ngu xuẩn kia, cái vụ này tất cả mọi người đều chơi đùa hết rồi.”
Câu Thành Văn Đao thì thào, có chút thất thần.
Người khác cực kỳ hoảng sợ.
Thu Húc Hoa nhìn Tạ Vũ An ở trước mặt, có chút thất thần. Đây là lần đầu tiên gã trông thấy vị tướng quân thanh danh vụt lên này, nhưng mà gã không ngờ sẽ là tại trường hợp này.
“Thu tướng quân, tại hạ phụng mệnh tiếp nhận quý bộ đóng giữ nơi đây.”
Ngữ khí Tạ Vũ An rất khách khí bình tĩnh, không có vẻ vênh váo tự đắc của người thắng.
Thu Húc Hoa có chút kinh ngạc, tướng lĩnh vừa mới nổi danh, thường thường trên người đều một luồng ngạo khí, nhưng mà Tạ Vũ An ở trước mắt, lại ôn nhuận nội liễm, trầm tĩnh như nước. Thu Húc Hoa âm thầm tán thưởng, gã phi thường phối hợp: “Không thành vấn đề, vậy nơi đây giao cho tướng quân.”
Nam Minh điều Tạ Vũ An am hiểu phòng thủ đến nơi đây đóng giữ, là muốn triệt để khốn chết Câu Thành Văn Đao.
Thu Húc Hoa biết rõ, Câu Thành Văn Đao hết rồi.
Chuyện tiền tuyến Quang Minh Châu tan tác, vậy mà lại tới nhanh như vậy. Dù cho đã đầu phục Nam Minh, trong lòng Thu Húc Hoa cũng khó tránh một trận buồn bã. Bọn họ đã từng cho rằng bọn họ là bất khả chiến bại, hiện thực nện cho bọn họ một côn vào đầu.
Lần này ngay cả bản địa Quang Minh Châu cũng nguy hiểm rồi, Thu Húc Hoa nhạy cảm nhìn quy mô binh đoàn mà Nam Minh điều động, suy đoán ra ý đồ trận chiến đấu này của Nam Minh tuyệt đối không phải chỉ là Thương Châu.
Nam Minh đã có chủ ý toàn diện tiến công!
Thu Húc Hoa tự dưng nghĩ đến Đường Thiên còn ở bên trong Quang Minh Châu, nghĩ đến sự phối hợp vô cùng ăn ý giữa Đường Thiên và Binh, trong lòng gã không khỏi run lên.
Đột nhiên, trong lòng gã hiện lên một tia minh ngộ, một trận chiến tranh sau cùng quyết định thắng bại giữa Nam Minh và Quang Minh Châu đã đến!
Đây là quyết chiến sau cùng, mà nhân vật chính tràng quyết chiến này không phải Nam Minh binh đoàn được động viên quy mô chưa từng có, mà là Đường Thiên giấu ở bên trong Quang Minh Châu.
Độc thủ phía sau màn giấu ở trong bóng tối cuối cùng đã tìm ra cơ hội chí mạng nhất, hắn đã không dự định chờ đợi nữa.
Quyết chiến, sắp bắt đầu rồi.
Đại trưởng lão nhìn Tô Phỉ ở trước mặt, lộ ra vẻ thỏa mãn.
Tô Phỉ không giống trước, giống như tân sinh, áo giáp toàn thân nàng bao phủ một tầng Thánh viêm vàng kim, Thánh viêm vô thanh bập bùng, uy thế thiên thành. Toàn thân nàng, chỉ có khuôn mặt không bị Thánh viêm che phủ, nhưng đeo một cái mặt nạ ám kim che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ sậm.
Con mắt đỏ sậm hờ hững, nàng im hơi lặng tiếng đứng ở trước mặt đại trưởng lão, Thánh viêm lay động giống như tóc dài. Thái dương hoa văn hằn ở trán, hoa lệ cao quý.
Khí tức Tô Phỉ hoàn toàn khác rồi, lột xác triệt để cải biến. Tô Phỉ trước mặt, tựa như một cỗ máy giết chóc lãnh liệt, chỉ cần lão ta ra lệnh một tiếng, nàng sẽ tiêu diệt địch nhân.
Tô Phỉ đã hoàn thành lột xác, là kiệt tác hoàn mỹ nhất của đại trưởng lão, đây mới là điểm đại trưởng lão thỏa mãn nhất.
Thực lực cá nhân của Tô Phỉ không những có bay vọt về chất, hơn nữa bản lĩnh chỉ huy tác chiến lúc sinh tiền của nàng cũng được bảo lưu hoàn chỉnh. Tô Phỉ là tinh anh chân chính mà Thánh Điện tốn hao vô số tinh lực bồi dưỡng ra, rất ít người biết rõ, ngũ hổ tướng hiện nay đều đã từng đảm nhiệm là lão sư của Tô Phỉ. Đây cũng là vì sao đại trưởng lão phải muốn đẩy Tô Phỉ lên vị trí đội trưởng Quang Minh kỵ sĩ đoàn, bởi vì chỉ có đội trưởng Quang Minh kỵ sĩ đoàn mới có tư cách tiếp thu cùng lúc sự dạy bảo của năm vị hổ tướng.
Tô Phỉ không cô phụ đại trưởng lão kỳ vọng, nàng biểu hiện thiên phú xuất sắc, được năm vị hổ tướng thừa nhận. Cũng từ đó về sau, vị trí đội trưởng Quang Minh kỵ sĩ đoàn của Tô Phỉ mới chân chính ngồi vững, không còn có ai nghi ngờ.
Đại trưởng lão không tiếc tất cả đại giới bồi dưỡng Tô Phỉ, chính là vì chuẩn bị cho hiện tại. Lão ta cần một gã võ tướng, một gã võ tướng trình độ cao siêu, hơn nữa vị võ tướng này cần phải tận hiến cho lão vô điều kiện.
Đám Mục Chi Hà có trung thành cũng không bằng Hồn tướng.
Mười hai Hồn tướng do Quang Minh kỵ sĩ chuyển hoán thành, tuy rằng trình độ bọn họ không xuất sắc như Tô Phỉ nhưng mà đảm nhiệm làm nòng cốt binh đoàn Hồn tướng dư dả có thừa.
Mà đại trưởng lão đang dựng dục Hồn tướng phổ thông, sau khi hấp thu lượng lớn Thánh viêm, thực lực của bọn họ mạnh hơn những Quang minh kỵ sĩ lúc còn sống. Quan trọng là, số lượng song phương không cùng một cấp bậc.
Có được võ tướng xuất sắc như Tô Phỉ, mười hai danh Quang Minh hồn kỵ sĩ làm nòng cốt, cùng lượng lớn Hồn tướng binh sĩ nghe theo mệnh lệnh, thực lực cường đại, có thể thành lập một binh đoàn Hồn tướng cường đại vô cùng.
Mà tại Thánh Châu cơ hồ có Thánh viêm bát ngát, tương lai sẽ trở thành nơi bổ sung binh sĩ trọng yếu nhất của Thánh Điện.
Trong kế hoạch của đại trưởng lão, vốn không định sớm như vậy đã thành lập binh đoàn Hồn tướng, nhưng mà Đỗ Khắc xuất hiện thúc đẩy lão ta sớm tổ kiến binh đoàn. Nhưng như thế, đại trưởng lão cũng triệt để yên tâm. Nếu như lúc trước lão ta còn mơ hồ có một chút lo lắng, hiện tại đã không còn có bất cứ lo lắng gì. Lão ta không tin trên đời này có binh đoàn nào có thể chống lại binh đoàn Hồn tướng của lão.
Dù cho đám người Mục Chi Hà cũng không thể.
Huống chi, lão ta cảm giác khỏa Thánh viêm mầm móng gieo trong cơ thể Mục Chi Hà đã kích hoạt, Mục Chi Hà đã chết rồi.
Lão ta có chút tiếc nuối, Mục Chi Hà luôn luôn là võ tướng lão ta tán thưởng nhất, nhưng mà Mục Chi Hà cự tuyệt tham gia kế hoạch của lão.
Người không cùng theo bước chân lão, có ưu tú có xuất sắc nữa thì chết cũng nên chết đi.
Với lão ta, một trận chiến này là một trận trọng yếu nhất. Thành bại hay không, tất cả đều trông vào một trận này. Thắng tại Thánh Châu, lão sẽ thắng được Quang Minh Châu, cũng thắng được Thánh Vực.
Con đường đi này, không ai còn có thể ngăn cản lão, không ai có thể ngăn cản Hồn tướng binh đoàn của lão.
Thời đại thuộc về lão ta bắt đầu từ một trận chiến này.
Lão ta có chút hưng phấn lẫn mong đợi, mưu tính lâu như vậy, nỗ lực nhiều như vậy, không phải là vì thắng lợi sao?
Trên Thánh viêm hải, bỗng nhiên vang lên một tiếng bốp giòn vang, tựa như thanh âm vỏ trứng gà vỡ nát. Một tiếng phá vỏ này tựa ngòi nổ được đốt cháy, vô số âm thanh phá vỏ đồng thời vang lên, giống như thủy triều, vang thành một mảnh.
Ánh mắt Đại trưởng lão, giống như hỏa diễm bốc cháy, nhìn hồng sắc hỏa kén dày đặc chi chít trên Thánh viêm hải đồng thời vỡ nát, trong lòng lão hơi hơi kích động.
Hồn tướng binh đoàn vô địch của mình đã phá kén mà ra.