Lâm Huyền Du tức giận: “Lâm Tư Tuyết, chị vĩnh viễn sẽ không làm được đâu!”
Trong đầu cô bây giờ rối bời. Tay chân bị trói lại một chút, thân thể vô cũng yếu kém, chẳng làm được gì. Mà đối phương lại là Lâm Tư Tuyết bị tham vọng và tiền bạc gặm cắn đến thối nát.
Tên cao to phía sau lấy ra bản hợp đồng đưa đến trước mặt Lâm Tư Tuyết. Cô ta cầm lấy rồi nhìn Lâm Huyền Du: “Chỉ cần lấy dấu vân tay của mày, thì cổ phần đều là của tao.”
Đập vào mắt Lâm Huyền Du là hàng chữ “Giấy chuyển nhượng cổ phần” cô không lo sợ mà vô cùng bình tĩnh. Lâm Huyền Du ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Tuyết đầy khinh bỉ: “Chỉ là mấy tờ giấy trắng, chị lấy dấu vân tay của tôi thì sao? Chữ ký của tôi chị có không? Đến lúc tôi thoát khỏi đây sẽ nộp đơn kiện chị. Lâm Tư Tuyết, cuối cùng thì sao? Chị mãi mãi chẳng thể nào bằng tôi!”
Lâm Tư Tuyết tức giận mạnh tay tát cô một cái.
Bóp!
Một bên mặt Lâm Huyền Du đỏ ửng, cô mở to hai mắt nhìn cô ta cười lớn: “Chị đánh tôi?”
Lâm Huyền Du hai mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt. Rồi đột nhiên cô bật khóc, hai hàng nước mắt rơi đầy trên mặt. Lâm Tư Tuyết trố mắt nhìn, sau đó cô ta tức giận quát lớn.
“Im nhanh!”
Vậy mà cô khóc càng lớn hơn. Cuối cùng Lâm Tư Tuyết cũng mất hết kiên nhẫn mà rời đi. Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vàng lên thì Lâm Huyền Du cũng ngừng khóc.
Vừa nãy cô nghĩ ra, Lâm Huyền Du mà cứ chống đối Lâm Tư Tuyết thì cô chết chắc. Không bằng cứ kéo dài thời gian trước đã.
Cô tìm đủ mọi cách, cố gắng cạ dây thừng vào thành ghế nhưng dây thừng rất chắc. Lâm Huyền Du mệt mỏi thở dài.
Bây giờ chỉ cầu cho Dương Hàn Phong không gặp được cô mà lo lắng rồi đi tìm tung tích của cô. Cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Bên phía Dương Hàn Phong, anh đến đón cô sớm hơn một chút. Không ngờ chờ mãi cũng chẳng thấy người đâu. Anh liền gọi cho Lâm Huyền Du, nhưng có gọi mấy cuộc liền cũng chẳng có ai bắt máy. Cuối cùng anh nghi mà gọi cho Dương Vũ Vy lại nhận được câu trả lời là cô đã sớm tan làm.
Dương Hàn Phong cho rằng điện thoại cô đã hết pin, cô đã đến Dương giá trước. Nhưng khi gợi đến nhà chính, câu trả lời nhận được lại là bọn họ chưa thấy thiếu phu nhân đến.
Trái tim Dương Hàn Phong ngưng đọng. Lâm Huyền Du có thể đi đâu chứ?
Dương Hàn Phong gọi cho trợ lý: “Tôi cho cậu ba phút, gửi định vị của Lâm Huyền Du cho tôi.”
Giang Lạc Kỳ chuẩn bị tan làm bị cấp trên bắt phải định vị Lâm Huyền Du, lại còn chỉ cho ba phút. Anh ta còn chưa kịp nói gì, bên kia đã cúp máy, Giang Lạc Kỳ gãi đầu. Anh ta bắt đầu kiểm tra thông tin camera.
Rất nhanh đã trải ra được biển số xe của Lâm Tư Tuyết, tìm ra vị trí hiện tại của coi ta liền gọi đến cho Dương Hàn Phong.
Giọng Giang Lạc Kỳ gấp gáp: “Boss, tôi tìm ra rồi.”
Dương Hàn Phong đáp lại: “Mau gửi địa chỉ cho tôi.”
Địa điểm là khu ngoại ô bỏ trống của Hạ thành. Bây giờ đã là sáu giờ chiều, muốn đến được đó cũng phải mất hai tiếng. Dương Hàn Phong dứt khoát lái xe đến đó.
Đi theo định vị thì có một ngôi nhà hoang, xung quanh cây cối mọc rậm rạp nhưng phía trước lại có một chiếc Lexus đang đậu.
Bầu trời về đêm tối đen, Dương Hàn Phong bật đèn điện thoại, anh bước vào trong. Nhà kho cũ nát, còn bị ẩm mốc bốc lên mùi khó ngửi. Dương Hàn Phong chế mũi đi vào trong.
Cửa nhà kho lớn mở ra, vị trí trung tâm là một cô gái bị trói chặt trên ghế, thân thể đầy vết thương của cô gái hiện ra trước mắt.
Dương Hàn Phong nhíu mày bước lại gần. Khuôn mặt trắng bệch khó coi, cô ấy gục xuống, hai mắt nhắm nghiền. Anh nhận ra, là Lâm Huyền Du. Dương Hàn Phong nhanh chóng đến trước cô.
Anh đỡ lấy đầu cô, tức giận nhưng hai tay vẫn nhẹ nhàng xoa mặt cô: “Huyền Du? Em không sao chứ?”
Lâm Huyền Du mơ màng, hai mắt cô nặng trĩu. Cô nhắm mắt lại mơ hồ nghe được giọng nói quen thuộc của Dương Hàn Phong: “Em… em không sao.”
Vừa nãy Lâm Tư Tuyết cho người ép cô ký vào bản chuyển nhượng kia. Cô không hợp tác, cô ta liền cho người tàn nhẫn đánh đập Lâm Huyền Du. Đâu khi lấy được chữ ký cô ta liền hất tóc cao ngạo mà rời đi.
Lâm Huyền Du còn tưởng cô sẽ bị trói ở đây đến khi mất hết sức lực, bị đau đớn từng những vết thương chằng chịt kia mà chết đi. Không ngờ cọng rơm nhỏ nhoi Dương Hàn Phong kia lại xuất hiện đúng lúc. Lâm Huyền Du cố gắng mở hai mắt, đến lúc thấy rõ khuôn mặt lộ lắng của người trước mắt liền ngất đi.
Dương Hàn Phong gấp gáp cởi trói cho cô, không ngờ cả căn nhà hoang đột nhiên bốc cháy. Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra, khói bốc nghi ngút. Dương Hàn Phong bế Lâm Huyền Du, để cô dựa vào ngực mình. Dù bảo vệ cô trong thân thể nhưng lại chẳng có cách thoát ra.