Căn phòng màu trắng, nội thất đơn giản, hai kệ sách cao và nổi bật hơn cả.
“Theo như lời Lâm Tư Tuyết, cô ta bị ép tới đường cùng rồi mới đến lừa Bạch gia.” Tiếng lật giấy ngắt quãng.
Bạch Anh Tuấn xoa xoa mi tâm: “Có nói vì sao cô ta có sợi dây chuyền không?”
Người kia lắc đầu.
“Ra ngoài.”
Gió bên ngoài cửa sổ thổi qua, hương hoa đinh lăng theo gió bay đến.
Bạch Anh Tuấn nghiêm mặt. Một chút tung tích cũng không thể trả ra, chỉ có thể dựa vào lời khai của Lâm Tư Tuyết. Dù vậy nhưng cô ta chẳng nói ra manh mối nào.
Anh ta đứng dậy ra ngoài. Không bằng hỏi người trong cuộc một chút.
Liễu Giai Ninh ở ngoài vườn tắm nắng.
“Mẹ, còn có chút chuyện muốn hỏi.”
Bà ấy nâng mắt, mặt mày nhu hoà cười dịu dàng: “Ừ, hỏi đi.”
Bạch Anh Tuấn ngồi cạnh bà, khuôn mặt nghiêm túc nhìn về phía Liễu Giai Ninh: “Rốt cuộc chuyện năm đó là như thế nào?”
Câu hỏi này anh đã hỏi năm lần rồi nhưng chưa bao giờ có câu trả lời thoả mãn cả.
Liễu Giai Ninh ngẩn người rồi im lặng, chốc lại thở dài. Bà đã quá đau lòng, sự thật ra sao bây giờ chẳng mấy quan tâm nữa, hy vọng trong lòng Liễu Giai Ninh gần như cạn kiệt.
Liễu Giai Ninh nói: “Năm đó, ba mẹ con sang châu Âu để mua nguyên liệu, còn cũng biết đó. Rồi mẹ chuyển dạ nhưng đứa trẻ vừa sinh ra thì mẹ đã giao nó cho bạn thân mẹ.”
Hai mắt bà ấy đỏ hoe. Bạch Anh Tuấn muốn hỏi tại sao lại giao em gái anh cho người bạn thân kia. Nhưng nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của Liễu Giai Ninh, anh lại im lặng.
Liễu Giai Ninh hít một ngụm khí lạnh, tiếp tục: “Thời gian đó, khủng bố đang hoành hành ở châu Âu, sức khỏe mẹ lại không tốt nên chỉ có thể để cô ấy mang con bé về nước. Nhưng đến khi trở về lại không biết tìm cô ấy ở đâu đến khi tìm được thì cô ấy lại bỏ con bé mất rồi.”
Liễu Giai Ninh ngẩng đầu. Nắng buổi chiều nhẹ nhàng chiếu trên khuôn mặt, những nếp nhăn dường như hiện ra.
Có lẽ lúc đó bà không nên đưa con bé cho cô ấy nhưng bây giờ nói đây thì có thể thay đổi ư?
Tất cả đã quá muộn màng rồi!
Bạch Anh Tuấn im lặng, nghiêng đầu nhìn bà ấy. Anh trầm ngâm rồi lại hỏi: “Mẹ nói bạn của mẹ tên là gì?”
Liễu Giai Ninh nhíu mày: “Lâm Lệ Mỹ. Vậy nên lúc đầu Lâm Tư Tuyết đến, mẹ mới không chút nghi ngờ. Bây giờ nghĩ lại thật là…”
Bạch Anh Tuấn suy nghĩ không phải Lâm gia có hai cô tiểu thư. Vậy nên lúc mẹ anh cho sợi dây chuyền đó cho em gái thì có thể đã bị Lâm gia đánh tráo. Điều này không phải là không thể.
Bạch Anh Tuấn đem suy nghĩ này nói cho mẹ mình. Nhưng Liễu Giai Ninh lại lắc đầu.
“Ban đầu mẹ cũng cho là vậy nhưng mà mẹ đang hỏi Lâm Mỹ Lệ cô ấy bảo thể trạng con bé yếu nên về nước không bao lâu thì mất. Lúc đầu mẹ còn không tin nhưng cho người điều tra thì đúng là như vậy. Hơn nữa cô gái tên Lâm Huyền Du kia, mẹ nó điều tra qua thì thật sự là được Lâm Mỹ Lệ nhận nuôi ở cô nhi viện.”
Bạch Anh Tuấn lại không cho là vậy, anh nghi ngờ và cũng tin nghi ngờ của chính mình. Tóm lại anh sẽ cho người điều tra qua, cái gì cũng không thể bỏ sót.
Cửa tiệm của Lâm Huyền Du vừa khai trương đã có rất nhiều khách hàng. Những loại quần áo cô chọn đều là mẫu mã thịnh hành và giá cả cũng rất hợp với sinh viên. Vì vậy không ít người ghé thăm, ngày đầu tiên đã có thể bán đến năm mươi bộ. Điều này không tồi, Lâm Huyền Du vô cùng phấn khích. Cô ở trong tiệm chạy qua chạy lại cả ngày.
Buổi tối lúc Dương Hàn Phong đến, cô đang ngồi tính toán lại doanh thu. Cô gái nhỏ cúi đầu chăm chú tính toán, tóc dài rủ xuống dịu dàng. Dương Hàn Phong dựa vào quầy thu ngân ngắm cô.
Bên ngoài, ánh đèn đường bật sáng dòng người qua lại. Trong tiệm ấm áp, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt mềm mại của Lâm Huyền Du.
Cô tính toán xong liền mệt mỏi ngẩng đầu. Ánh mắt và phải khuôn mặt Dương Hàn Phong.
Lâm Huyền Du cười ngọt ngào: “Anh vừa đến sao?”
Dương Hàn Phong gật đầu.
Cô nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi cùng anh về nhà. Lâm Huyền Du khoác tay anh, cô ngẩng đầu, trong mắt đều là vui vẻ nhỏ nhặt.
“Anh nói xem, chỉ mới có hai ngày mà doanh thu không tồi nha. Nói không chừng quá mấy tháng nữa em liền trở thành phú bà!”
Tâm trạng Lâm Huyền Du hôm nay không tồi, cô luyên thuyên nói không ít. Dương Hàn Phong cũng sẽ đáp lời cô, nghiêm túc mà gật đầu.
Anh xoa xoa mái tóc mềm mại: “Em thật là giỏi.”
Lâm Huyền Du híp mắt, thoả mãn: “Còn phải nói sao?”
“Không cần.”
Nhà giam tối tăm, Lâm Tư Tuyết căm phẫn nhìn những người trước mặt.
Một người bước lên trước, cô ta mặc đồ tù nhân, mặt mày hống hách: “Con ranh kia, mày hất mặt lên với ai vậy?”
Cô gái phía sau đưa đến một điếu thuốc: “Chị Hạ!”
Người tên chị Hạ nhận lấy, hít một hơi rồi nắm lấy mái tóc Lâm Tư Tuyết đè xuống đất.