Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 6: Không biết!



Ánh mắt Trương Hắc Hổ trở nên sâu thẳm.

Thấy cảnh này, Triệu Nhị Thần biết tình hình không ổn, vội nói: “Anh Hắc Hổ, tôi xin nhắc nhở một câu, Thống lĩnh Thẩm Ngạo vừa bị cậu ta tát chết, khi nãy cậu ta còn đỡ đạn bằng tay không nữa”.

“Gì cơ?”

Trương Hắc Hổ kinh ngạc, tỏ vẻ khó tin.

Thẩm Ngạo là võ giả cấp Địa, thống lĩnh của một trăm nghìn cấm quân, lại bị Diệp Bắc Minh tát chết?

Con mẹ nó, sao anh không nói sớm hả!!!

Ông ta nhìn theo hướng Triệu Nhị Thần chỉ, quả nhiên thấy Thẩm Ngạo đang nằm dưới đất, não văng tung toé.

‘Chết tiệt! Đỡ đạn bằng tay không, thế chẳng phải là giải phóng nội kình, chỉ võ giả cấp Tông Sư mới có thể làm được sao?’, Trương Hắc Hổ ngạc nhiên nghĩ: ‘Không thể nào, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, năm năm trước mười tám tuổi, năm năm sau cùng lắm chỉ mới hai mươi ba tuổi, võ giả Tông Sư hai mươi ba tuổi? Khó tin quá!’

“Bắt cậu ta lại cho tôi!”

Trương Hắc Hổ lạnh lùng ra lệnh.

Chỉ cần không phải võ giả cấp Tông Sư, ba nghìn Hắc Hổ Vệ vẫn có thể trấn áp cậu ta.

“Cộp cộp”, các Hắc Hổ Vệ luôn được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức tạo đội hình tấn công trong đại sảnh khách sạn, vô số bàn rượu và khách khứa bị tông bay ra ngoài, đại sảnh của khách sạn lập tức biến thành chiến trường.

Trương Hắc Hổ đứng yên tại chỗ, tay cầm chiến kỳ, chỉ huy ba nghìn Hắc Hổ Vệ chiến đấu.

Bầu không khí tan hoang kéo đến!

“Anh Bắc Minh, mau chạy đi!”, Chu Nhược Giai hét to, không còn quan tâm đến điều gì nữa.

“Đồ tiện tì!”

Triệu Thái tức đến mức cả người run rẩy, anh ta thầm thề: ‘Con tiện tì này, cô đợi đó cho tôi! Hôm nay chỉ cần giết chết tên này, tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết không xong!!!’

“Anh Hắc Hổ, giết chết, băm thây cậu ta ra đi!”, Triệu Nhị Thần cũng hét to.

“Ha ha”.

Đối mặt ba nghìn Hắc Hổ Vệ, Diệp Bắc Minh vẫn không chút sợ hãi.

Bắt giặc phải tóm vua trước!

Anh tiến lên một bước, tựa như một mũi tên lửa xông vào trong đám người, tạo thành một con đường sinh tử, sau đó xuất hiện bên cạnh Trương Hắc Hổ, bóp cổ ông ta, thoáng chốc khống chế được ông ta.

“Cậu…”

Cơ thể Trương Hắc Hổ không ngừng run rẩy, hoàn toàn ngây người.

Ông ta cũng là một võ giả cấp Địa, nhưng lúc này, ông ta lại không hề có khả năng phản kháng, chỉ có thể bị Diệp Bắc Minh chế ngự.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt ra lệnh: “Bảo người của ông cút khỏi khách sạn, nếu không, ông cứ đợi chết đi”.

“Ha ha, Hắc Hổ Vệ tuyệt đối không rút lui!”, Trương Hắc Hổ là một trong những người thống lĩnh ba mươi quân cấm vệ của vua Giang Nam, sao có thể bị một câu nói của Diệp Bắc Minh uy hiếp được.

“Ông chắc chứ?”, giọng nói của Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lùng.

Trương Hắc Hổ cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ, cảm giác lạnh lẽo xuyên thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Nhưng dù thế, ông ta vẫn không tin Diệp Bắc Minh thật sự dám giết mình, cứng đầu nói: “Chắc chắn”.

“Rắc”.

Một âm thanh giòn giã vang lên!

Âm thanh này vang lên gần như cùng lúc với giọng nói của Trương Hắc Hổ, cổ của thống lĩnh Hắc Hổ Vệ cứ thế bị bóp vỡ, thi thể mềm nhũn ngã xuống đất.

“Anh Hắc Hổ!!!”

Triệu Nhị Thần sợ hết cả hồn, suýt thì bị hù chết, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.

Những người khác của nhà họ Triệu cũng đều hít sâu.

“Shhh…”

Khắp nơi trong đại sảnh khách sạn vang lên tiếng hít khí lạnh, tất cả nhân vật lớn và ông trùm đang có mặt đều sợ đến mức không ngừng lùi về phía sau.

Trương Hắc Hổ!

Đây là Trương Hắc Hổ đó!

Một trong những người thân tín của vua Giang Nam, tung hoành khắp Giang Nam, rung trời chuyển đất, trấn giữ một phương!

Ông ta cứ thế chết rồi? Cổ họng bị Diệp Bắc Minh bóp vỡ, chết một cách nhanh gọn.

“Thống lĩnh Hắc Hổ!!!”

Ba nghìn Hắc Hổ Vệ gào thét, huyết khí ngút trời, âm thanh vang vọng trong đại sảnh như sấm rền, bọn họ cắn răng nghiến lợi, muốn xông lên xé sống Diệp Bắc Minh.

“Ai dám tiến lên một bước cũng sẽ có kết cục như Trương Hắc Hổ”, giọng nói của Diệp Bắc Minh rất lạnh lùng, ánh mắt của anh càng lạnh hơn, anh đạp chân lên đầu Trương Hắc Hổ, nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinh thường.

Đến lúc chết, Trương Hắc Hổ vẫn tỏ vẻ sợ hãi, kinh ngạc, hối hận, khó tin!

Ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh này lại điên cuồng đến thế, thật sự bóp vỡ cổ ông ta.

Ba nghìn Hắc Hổ Vệ thật sự không dám di chuyển.

Bị một câu nói của Diệp Bắc Minh làm sợ hãi đến mức lùi lại.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh quát to một tiếng, nội kình đáng sợ dâng trào.

Trong tai và mũi của Hắc Hổ Vệ ở hàng trước có máu tươi tuôn trào, ngã lăn dưới đất.

Sĩ khí của ba nghìn người bị một câu nói của Diệp Bắc Minh đánh tan tác! Binh bại như núi ngã, ba nghìn Hắc Hổ Vệ tựa như kẻ đào ngũ, vội vàng chạy ra khỏi quán rượu, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

“Anh Bắc Minh…”

Chu Nhược Giai há to miệng như có thể nhét một quả trứng gà, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.

Mọi âm thanh đều biến mất!

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Triệu Nhị Thần tựa như tử thần, anh cất lời: “Ông nghe lệnh ai đuổi giết tôi, võ giả vào nhà tôi hôm đó là người của ai?”

“Tôi… Tôi… Tôi không biết”, Triệu Nhị Thần vô cùng sợ hãi, liên tục lắc đầu.

“Vậy ông cũng chịu chết đi”.

Diệp Bắc Minh thốt lên một câu, anh dùng uy thế áp đảo như thế, Triệu Nhị Thần vẫn nói không biết ai ra lệnh đuổi giết anh thì chắc chắn là không biết, một người không biết gì cả, sống tiếp để làm gì nữa?

“Vụt!”

Diệp Bắc Minh búng ngón tay, viên đạn Triệu Nhị Thần nổ súng bắn ra khi nãy bay đi, xuyên thủng đầu ông ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.