“Thứ hai, tôi muốn dẫn cái người tên Diệp Bắc Minh kia đi”.
“Không được!”
Vương Như Yên lạnh lùng lắc đầu.
Muốn đụng vào sư đệ của cô ấy thì phải hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không!
“Đó cũng không phải do cô! Đây là lệnh bắt mà chiến thần Lăng Phong ban bố, kẻ chống đối, giết không tha!”, Quân Vô Hối lạnh nhạt nói.
Gã giơ tay lên, lấy một cái văn kiện đỏ ra.
Kia chính là lệnh truy nã Vương Như Yên!
Chữ ký của chiến thần Lăng Phong chình ình ở trước mặt, còn có một dấu ấn soái nhìn mà rợn người.
“Thanh Long, Chu Tước, giao cho hai người đó”, Quân Vô Hối xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh trong sảnh khách sạn, vỗ lệnh truy nã lên bàn bảo.
“Vâng!”
Một người đàn ông trung niên và một cô gái khoảng 24, 25 tuổi bước ra từ sau lưng Quân Vô Hối, kính cẩn đáp.
Vương Như Yên thấy hai người đó thì sắc mặt lập tức sa sầm: “Hai hộ pháp bên cạnh chiến thần Lăng Phong? Võ giả cấp Tông Sư!”
“Đúng vậy!”
Thanh Long lạnh nhạt gật đầu.
“Cô tự còng tay lại hay để chúng tôi ra tay?”, Chu Tước lạnh lùng hỏi.
“Như Yên, cô nên khoanh tay chịu trói đi. Tôi đảm bảo cô sẽ không chết, dù sao cô cũng là người con gái mà bạn tôi thích”.
Quân Vô Hối cười nói.
Diệp Bắc Minh cau mày, đang định bước ra.
Chỉ nghe thấy Vương Như Yên cười khẩy nói: “Nơi này là khách sạn Đế Hào, địa bàn của Vương Như Yên tôi, chỉ là võ giả Tông Sư mà cũng dám đến ra oai à? Dù là chiến thần Lăng Phong tự mình đến đây thì tôi cũng có thể không cần nể mặt ông ta!”
“Quỷ Ảnh, Hàn Mị, ném họ ra ngoài”, Vương Như Yên chỉ vào hai người kia nói.
“Vâng thưa cô chủ!”
Một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, hai bóng người như quỷ mị bỗng xuất hiện bên cạnh Vương Như Yên.
“Hai tùy tùng bên cạnh thầy cửu thập lục thế mà lại xuống núi!”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
“Các người cũng là Tông Sư?”
Thanh Long và Chu Tước đều vô cùng bất ngờ.
Khí thế của Quỷ Ảnh và Hàn Mị rõ ràng cũng là cấp Tông Sư, nhưng khí tức trên người họ lại cực kỳ lạnh lẽo y như người chết.
“Vương Như Yên, cô cũng giấu kỹ ghê, thậm chí có cả võ giả cấp Tông Sư bảo vệ luôn?”, Quân Vô Hối hơi bất ngờ.
Gã lại nhìn về phía Quỷ Ảnh và Hàn Mị, trầm giọng nói: “Chỉ cần các người đồng ý đi theo tôi thì bất kể Vương Như Yên đưa ra điều kiện gì, tôi cũng sẽ trả gấp ba!”
“Vèo!”
Quỷ Ảnh và Hàn Mị không đáp mà trực tiếp ra tay, di chuyển nhanh như một con hổ xông đến trước mặt Thanh Long và Chu Trước rồi đồng loạt đánh ra một quyền về phía họ.
“Chán sống à!”
Thanh Long cười lạnh, xương cốt cả người kêu lên răng rắc. Thoáng chốc, nội lực trong cơ thể lập tức cuộn trào rồi đấm một quyền về phía Quỷ Ảnh.
Một quyền này thế mà lại xuyên qua cơ thể Quỷ Ảnh, đánh vào khoảng không.
“Cái gì?”, trong mắt Thanh Long hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Không xong!”
Ông ta quay phắt đầu lại, Quỷ Ảnh lại giống như một con ma xuất hiện sau lưng Thanh Long rồi đấm ra một quyền.
Thanh Long xoay người lại, một quyền ấy vừa hay đấm thẳng vào ngực ông ta, rắc một tiếng, Thanh Long phun ra một ngụm máu tươi.
“Bịch, bịch, bịch, bịch!”
Thanh Long liên tục lùi lại bảy tám bước, mặt mày nghiêm trọng hỏi: “Như hình với bóng, Lão Quỷ Thục Trung là gì của cậu?”
Mà bên kia, Hàn Mị cũng cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ của cô ta vừa nhanh vừa chuẩn còn tàn nhẫn, ép Chu Tước không ngừng lùi lại.
“Thủ đoạn mạnh thật, hai người có thực lực mạnh như thế, tại sao không gia nhập Long Quốc, phục vụ cho quốc gia?”
Chu Tước nhìn hai người, khuyên: “Với thực lực của hai người, nếu tham gia vào quân đội thì có thể trực tiếp được phong làm tướng quân”.
“Không quan tâm”, Hàn Mị lạnh lùng đáp.
“Cút!”
Quỷ Ảnh chỉ nói một chữ.
“Các người!”
Sắc mặt Thanh Long xanh mét, cùng Chu Tước liếc nhìn nhau, biết hôm nay không thể nào dẫn Vương Như Yên đi bèn tức giận hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi khách sạn Đế Hào.
Quân Vô Hối xanh mặt, để lại một lời đe dọa xong cũng vội vàng rời khỏi.
Quỷ Ảnh và Hàn Mị xoay người rời đi, biến mất trong đại sảnh.
Quân Vô Hối đuổi theo hai người ra khỏi khách sạn thì Thanh Long và Chu Tước đã ngồi lên xe. Sau khi gã lên xe, thấy sắc mặt cả hai đều hơi trắng bệch giống như là bị nội thương.
“Chú Thanh Long, chị Chu Tước, hai người bị thương hả?”, Quân Vô Hối hoảng sợ và cũng hơi bất ngờ.
“Chiến đấu giữa võ giả cấp Tông Sư thì mỗi chiêu mỗi thức đều có thể biết được thắng thua. Ban nãy, chúng tôi đã thua”, Thanh Long thở hắt ra nói.
“Thân pháp của người nọ cực kỳ quỷ dị, rất có thể là đệ tử của Lão Quỷ Thục Trung. Ông ta… thế mà lại còn sống?”, vẻ mặt Chu Tước đầy nghiêm trọng nói.
“Lão Quỷ Thục Trung, đó là ai?”
Trong mắt Quân Vô Hối toát ra vẻ khó hiểu.
Thanh Long và Chu Tước liếc nhìn nhau rồi đồng loạt im lặng.
Một lát sau, Thanh Long mới phun ra một câu: “Đó là một người cực kỳ đáng sợ, xuất quỷ nhập thần. 50 năm trước, đã khuấy động cả Long Quốc, đắc tội với rất nhiều nhân vật lớn. Thậm chí, Long Quốc còn cử 300 ngàn quân tiến vào núi Thục Trung nhưng vẫn không tìm được ông ta”.