“Cậu trai trẻ, cậu nói cái gì?”, Hàn Kim Long không giận mà uy.
“Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không, xin lỗi ông nội tôi ngay”, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Nguyệt sa sầm, giọng nói lạnh băng.
Diệp Bắc Minh dáng vẻ đúng mực, bình tĩnh nói:
“Đôi chân này của ông trước đó từng bị gãy”.
“Bây giờ, bị tổn thương đến gân mạch, mỗi lần vào lúc nửa đêm ba giờ sáng sẽ đau đớn khoảng mười lăm phút”.
“Mỗi lần đến mùa đông, đều sẽ đau đớn vô cùng, nhưng theo như tình hình hiện tại thì chưa từng dùng thuốc”.
“Tôi đoán… ừm, có lẽ ông chưa từng nói cho người khác biết, những năm gần đây đều tự chịu đựng cơn đau một mình”.
“Nhưng mà, bây giờ đã là tháng sáu rồi, trên chân ông còn đắp tấm da hổ, khí nóng không thể khuếch tán ra ngoài, nhiều nhất là một hai tháng nữa, đôi chân này sẽ hoàn toàn mất đi cảm giác”.
Diệp Bắc Minh nói một lèo.
Sâu trong đáy mắt của Hàn Kim Long thoáng lóe lên vẻ bất ngờ.
Những gì Diệp Bắc Minh nói vậy mà lại đúng hết.
Nhưng, ông ta lại không hề để lộ ra biểu cảm gì.
“Nói nhăng nói cuội! Quỳ xuống, xin lỗi ông nội tôi ngay!”, Hàn Nguyệt quát lên một tiếng.
Một trường năng lượng bỗng nhiên ập đến.
Nhóm người Lâm Kiêu và Tô Ấu Ninh bị dọa cho run rẩy lùi về phía sau mấy bước.
Chu Nhược Giai thì trốn ở phía sau lưng Diệp Bắc Minh.
Khí thế của đại tiểu thư đứng đầu nhà họ Hàn ở Trung Hải khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Đợi chút, để cậu ta nói tiếp”, Hàn Kim Long lắc đầu, ngăn Hàn Nguyệt lại.
“Ông nội?”
Hàn Nguyệt giật mình.
Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: “Gần đây ông từng ăn nhân sâm?”
“Ha ha, biết chúng tôi là người của nhà họ Hàn, cũng biết nhân sâm là một loại thuốc bổ đắt đỏ, cho nên mới đoán ông nội tôi từng ăn nhân sâm? Anh đây khác gì mèo mù vớ phải cá rán, đoán bừa thôi à?”, Hàn Nguyệt lạnh lùng châm chọc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Từ giờ trở đi, đừng ăn nhân sâm”.
“Nếu không, đôi chân này của ông sẽ hoàn toàn bỏ đi”.
“Nếu như phát bệnh, lấy châm bạc châm vào huyệt Dũng Tuyền một tấc ba phân, huyệt Côn Luân hai tấc, huyệt Phi Dương nửa tấc là có thể giảm đau”.
“Ha ha, cậu thanh niên, tôi có thầy thuốc tốt nhất, nếu như chỉ đơn giản như vậy thì đã tốt”, Hàn Kim Long cười lắc đầu.
Hàn Nguyệt lạnh lùng nói: “Ông nội, tên nhóc này chỉ đang nói nhăng nói cuội”.
“Quỳ xuống, dập đầu nhận sai”.
“Thôi bỏ đi, một thanh niên trẻ mà thôi, ai chưa từng có tuổi trẻ chứ”, Hàn Kim Long lắc đầu, sau khi nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh một cái mới bảo Hàn Nguyệt đẩy ông ta đi lên chiếc xe bảy chỗ tiện nghi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đợi đến khi Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt rời đi, tất cả mọi người mới thở phào một hơi.
“Tên nhóc họ Diệp kia, anh có biết suýt chút nữa là anh hại chết chúng tôi rồi không?”, Lâm Kiêu rất phẫn nộ, chỉ thẳng vào mũi Diệp Bắc Minh hỏi.
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh vung một cái tát tát cho anh ta ngã lăn ra đất: “Đừng có dùng tay chỉ vào tôi, đây là lần đầu tiên, nể tình anh là bạn học của Nhược Giai, tôi tha cho anh lần này”.
“Anh…”.
Lâm Kiêu tức muốn chết, bàn tay ôm mặt, dùng ánh mắt đầy phẫn hận nhìn Diệp Bắc Minh.
“Ting…!”
Đúng vào lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh truyền đến âm báo của tin nhắn.
Anh mở điện thoại ra xem, sắc mặt thoắt cái thay đổi.
Một dòng tin nhắn hiển thị: trong vòng ba tiếng, đến sơn trang Long Hồ ở Kim Lăng, nếu không, Vương Như Yên sẽ chết!
“Sư tỷ gặp nguy hiểm?”
Diệp Bắc Minh giật mình, vội vàng gọi vào số điện thoại của Vương Như Yên, quả nhiên là điện thoại đã tắt máy.
Vừa nghĩ đến Thập sư tỷ gặp nguy hiểm, Diệp Bắc Minh không hề do dự, anh lao thẳng lên chiếc xe Audi A8 mà không hề ngoảnh đầu lại.
Chân đạp mạnh ga, lập tức lái như bay về phía Kim Lăng.
Lâm Kiêu gào lên một câu về phía Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc họ Diệp kia, anh chờ đó, chúng ta chưa xong chuyện với nhau đâu!”
…
Hai ông cháu Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt đi đến sân bay quốc tế của Giang Nam, chuẩn bị ngồi máy bay trở về Trung Hải.
Vừa mới ngồi xuống ghế trên chiếc máy bay tư nhân.
Hàn Nguyệt không nhịn được nói: “Ông nội, vì sao ông lại khách sáo với người kia như thế?”
“Cháu thấy anh ta biết được thân phận của chúng ta, nói ra những lời đó chính là vì muốn thu hút sự chú ý của ông”.
Hàn Nguyệt chu môi: “Với thân phận địa vị của ông, mối quan hệ xã hội và quyền thế của nhà họ Hàn, một câu nói là đã có thể khiến cho anh ta bớt phải phấn đấu ba mươi năm rồi”.
“Loại người này, cháu thấy nhiều rồi”.
Hàn Nguyệt nói đâu ra đấy, cô ta đã tự gắn mác lên người của Diệp Bắc Minh.
“Nguyệt Nhi, vấn đề của cháu chính là có quá nhiều thành kiến, người thanh niên này rất không đơn giản”, Hàn Kim Long mỉm cười lắc đầu.
“Hừ, có cái gì mà không đơn giản”, vẻ mặt Hàn Nguyệt đầy khinh thường.
Hàn Kim Long bình thản nói: “Chẳng lẽ cháu không phát hiện, sau khi tất cả những người có mặt ở đó biết được thân phận của ông, đều vô cùng cung kính, chỉ có người thanh niên kia còn dám đánh giá bệnh tình của ông?”
“Anh ta chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của ông”, Hàn Nguyệt lắc đầu.
“Sai rồi”.
Hàn Kim Long thở dài: “Thuật nhìn người của cháu vẫn còn kém một chút”.
“Sự bình tĩnh mà người thanh niên này biểu hiện ra không phải là cố tình giả bộ”.
“Hơn nữa…”.
“Hơn nữa cái gì?”, Hàn Nguyệt tò mò.
“Không có gì”, Hàn Kim Long khẽ mỉm cười.
Hàn Nguyệt thấy ông nội mình không chịu nói, liền lấy một miếng nhân sâm ở bên trong cái túi luôn đeo bên người ra ngâm vào nước.
Khí huyết của ông nội bị tổn thương nghiêm trọng, mỗi ngày đều cần phải uống nước ngâm nhân sâm.
Còn về việc mà Diệp Bắc Minh dặn dò, đừng tiếp tục uống nhân sâm nữa!
Cô ta hầu như không để vào tai!
Hàn Kim Long nhìn tách trà ngâm miếng nhân sâm, do dự một chút: ‘lời của người thanh niên kia rốt cuộc là thật hay giả?’
‘Nếu như là giả, thì vì sao cậu ta lại biết được bệnh tình của mình?’
‘Nếu như là thật, nhân sâm này có phải là không nên tiếp tục uống nữa?’