Diệp Bắc Minh chỉ nói một câu rồi đặt Hạ Nhược Tuyết nằm xuống đất, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp ngọc.
Sau khi anh mở hộp ra, Tôn Thiến lập tức kinh ngạc.
Nhìn kĩ lại thì thấy là một hộp ngân châm nhỏ như sợi tóc.
“Gãy ba cái xương sườn, gan và lách bị tổn thương, đã chảy máu”.
“Nhịp tim chậm, có nguy hiểm đến tính mạng”, Diệp Bắc Minh chẩn đoán tình hình của Hạ Nhược Tuyết, sau đó lấy ngân châm ra: “Vấn đề không lớn, có thể cứu”.
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm, liên tục đâm vài châm vào người Hạ Nhược Tuyết.
Sau đó anh lấy một viên thuốc ra chuẩn bị đút cho cô ấy.
“Dừng tay! Thả cô gái đó ra!”
Khi Diệp Bắc Minh đang cứu người, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng ra lệnh.
Một nhóm cảnh sát xuất hiện, họ mặc đồng phục và cầm súng trên tay.
Người lên tiếng là một cô gái có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu.
Vóc dáng uyển chuyển, mềm mại, tư thế hiên ngang với khuôn mặt đẹp như diễn viên.
“Cảnh sát, là anh ta giết người ở đây!”
Một sinh viên chỉ vào Diệp Bắc Minh tố giác.
Nhóm cảnh sát nhìn qua, thi thể Bọ Cạp nằm dưới đất, đầu cắm một chiếc đũa!
Đã chết!
“Tạch tạch tạch!”
Trong nháy mắt, súng trong tay tất cả cảnh sát đều nhắm vào Diệp Bắc Minh.
“Dừng tay!”
“Vỡ đầu bây giờ!”
“Nằm xuống!”
Nữ cảnh sát quát, súng lục nhắm vào đầu Diệp Bắc Minh: “Nếu anh dám làm cô gái này bị thương, tôi sẽ bắn vỡ đầu anh ngay!”
“Vương Kiêm Hà, nếu cô dám bắn sư đệ tôi, tôi sẽ xé xác cô ra đấy!”, bỗng một tiếng cảnh cáo đầy ngang ngược vang lên.
Vương Như Yên sải bước đi tới, tốc độ của cô ấy rất nhanh.
Sau khi rời khỏi Long Hồ, cô ấy lập tức đuổi theo.
Không ngờ vẫn chậm một bước!
“Vương Như Yên!”
Đôi mắt đẹp của Vương Kiêm Hà trở nên lạnh lẽo, cô ta nhận ra người này là chị họ của mình.
“Tôi đang truy bắt hung thủ giết người, chị muốn nhúng tay vào à?”, Vương Kiêm Hà không sợ Vương Như Yên.
Vương Như Yên cười khẩy: “Nực cười, sao sư đệ tôi có thể là hung thủ giết người?”
“Sư đệ, mặc kệ cô ta, em tiếp tục cứu người đi!”
“Nếu cô ta dám nhúc nhích, chị bảo đảm cô ta sẽ chết trước khi nổ súng”.
Mọi người xung quanh kinh ngạc, người phụ nữ này là ai?
Thật ngông cuồng!
Dám uy hiếp cả cảnh sát!
“Vâng, Thập sư tỷ”, Diệp Bắc Minh trả lời, sau đó tập trung tinh thần cứu người.
Vương Kiêm Hà chĩa súng vào Vương Như Yên: “Vương Như Yên, chị có biết mình đang làm gì không?”
“Đây là Kim Lăng chứ không phải Giang Nam của chị!”
“Bất luận là Kim Lăng hay Giang Nam, cả đời này Vương Như Yên tôi làm việc không cần giải thích với bất cứ kẻ nào!”, Vương Như Yên cười ngạo mạn: “Vương Kiêm Hà, cô đừng lấy thứ này chĩa vào tôi, nó không có tác dụng với tôi đâu”.
“Chị!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Kiêm Hà tràn đầy phẫn nộ, cô ta biết Vương Như Yên nói không sai.
Người chị họ này rất đáng sợ, ngay cả cô ta cũng phải kiêng dè đối phương ba phần!
Vương Như Yên thản nhiên bảo: “Đúng rồi, nể mặt người nhà họ Vương, tôi nhắc nhở cô một câu”.
“Người mà sư đệ tôi giết là một sát thủ, anh ta đến để ám sát sư đệ tôi!”
“Gì cơ?”
Vương Kiêm Hà ngạc nhiên, vội vàng cho người đi điều tra.
Mấy tên cảnh sát tới gần tháo mặt nạ da người từ trên mặt Bọ Cạp xuống.
Nhóm cảnh sát kinh ngạc thốt lên: “Là vua sát thủ Bọ Cạp!”
“Sao lại là anh ta?”
“Đây là một trong những tội phạm truy nã hàng đầu của Long Quốc!”
“Giết chết Bọ Cạp sẽ nhận được tiền thưởng năm triệu!”
Mấy tên cảnh sát rất phấn khích.
Họ quay đầu lại nhìn về phía Vương Kiêm Hà: “Đội trưởng, là Bọ Cạp!”
“Chúng ta lập công rồi!”
Vương Kiêm Hà đi qua, cúi đầu nhìn, đúng là vua sát thủ Bọ Cạp.
Cô ta lặng lẽ cất súng, cho người đi giăng dây cảnh báo, sau đó tìm vài nhân chứng ghi lời khai.
Bỗng nhiên.
“Ai đã giết con trai tao?”
Ở cuối đường đột nhiên vang lên tiếng hét của một người phụ nữ, giọng khàn hàm chứa sự tàn nhẫn và sát khí.
Ngay sau đó, hai bên đường phố trong chợ đêm xuất hiện mấy trăm người.
Họ di chuyển rất đều và có trật tự, tạo thành bức tường người lấn vào từ hai bên đường.
Khí thế ấy khiến người ta nghẹt thở!
Ngay cả những cảnh sát kia cũng giật nảy mình.
Tất cả cảnh sát đều tái mặt.
“Là người nhà họ Giả!”
“Hoa Tam Nương!”
Những tên cảnh sát kia tái mặt, không thể không lùi lại.
Đi đằng trước là một người phụ nữ mập mạp, trông bà ta như một con lợn da trắng.
Bà ta ăn mặc đẹp đẽ.
Đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Diệp Bắc Minh từng thấy những anh chàng công tử bột trong sơn trang Long Hồ thấp thỏm lo sợ đi theo sau lưng Hoa Tam Nương.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, họ chỉ vào anh: “Chính cậu ta đã giết Giả Thành Húc!”
“Soạt!”
Hoa Tam Nương nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Là mày đã giết con trai tao, mày thật to gan!”
Nửa tiếng trước, thi thể của con trai Giả Thành Húc được đưa tới trước mặt Hoa Tam Nương.
Hung thủ đang ở trước mặt, Hoa Tam Nương tàn nhẫn ra lệnh: “Giết nó! Không cần giữ lại thi thể, chặt thành nhiều mảnh nhỏ cho tao!”
Một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Nhóm cảnh sát Kim Lăng hoàn toàn không dám lên tiếng, mặt mày ai cũng trắng bệch.
“Đợi đã!”
Vương Kiêm Hà bước tới nhìn Hoa Tam Nương, hít sâu một hơi: “Hoa Tam Nương, bà muốn làm gì?”
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!”
“Cảnh sát chúng tôi đang ở đây, bất kể người này có giết con trai bà hay không, chúng tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng!”
“Vương Kiêm Hà, cô cút ngay cho tôi!”