Cuối cùng thì sau ba tháng kết hôn thì Bạch Quán Tông cũng đã có một đêm ngủ cùng vợ đúng nghĩa, nhưng cô cũng chỉ chợp mắt được ba tiếng, đến bốn giờ sáng thì cô đã thức giấc rồi cùng Tăng Mẫn đến sân bay, nhưng sau khi cô rời đi không lâu thì Hoàng Sước đã đến, nói:
– Thiếu gia, theo như ý của cậu thì tôi đã theo dõi thiếu phu nhân, quả nhiên lần này đến đó còn có Quý Tín Hào.
Vốn dĩ anh đang nhắm mắt, nhưng sau khi nghe tin này thì hai mắt liền mở to, quả nhiên tên này không muốn buông tha cho vợ của anh, nghĩ thử mà xem tại sao những chuyện liên quan đến cha mẹ vợ của anh lại có thông tin từ Quý Tín Hào chứ, anh cũng có thể giúp đỡ cô mà? Tại sao lại không mở miệng nhờ vả anh chứ.
Hoàng Sước nhìn thấy anh một bụng căm phẫn cũng phải rùng mình, xem ra lần này thiếu gia nhà cậu ta đã thật lòng để tâm đến vị thiếu phu nhân ngang ngạnh này rồi, nhưng con người của Thượng Quan Tịch Mộng thật sự quá cố chấp, cho dù sau này cô thật sự có thể tìm người thật lòng yêu mình và bản thân cô cũng yêu người đó thì cái bản tính của cô thật sự không thay đổi được.
– Thiếu gia… Cậu định làm gì?
– Còn làm gì nữa? Cô ấy cố chấp như thế đã là tính cách của cô ấy rồi, thôi thì cứ âm thầm bảo vệ cô ấy ở nước ngoài, tránh việc Quý Tín Hào đào góc tường nhà tôi.
– Thiếu gia, nếu như thiếu phu nhân không cho phép thì nào có ai dám đào góc tường nhà cậu.
Nói đến đây thì Hoàng Sước cũng nhìn sang gương mặt của anh, nhưng cậu ta nhận lại chỉ là một ánh nhìn vô cùng trìu mến từ vị trí Bạch tam thiếu gia, ngay lập tức Hoàng Sước liền cụp đuôi lại, ngoan ngoãn im miệng.
Mặc dù Bạch Quán Tông muốn nhắm mắt tiếp tục ngủ, nhưng cứ hễ anh nhắm mắt lại là ngay lập tức hình ảnh mà cô cùng Quý Tín Hào ở cùng nhau, ân ân ái ái vui vẻ cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào của hai người họ, bất giác anh lập tức ngồi bật dậy, thở một hơi mạnh nhìn ra ngoài ban công rồi nhắm mắt lại tự mình tĩnh tâm. Xem ra, anh phải nhanh chóng cùng cô sinh một tiểu bảo bảo, nếu không thì người vợ ngoan cường này của anh sẽ có thể cắm cho anh thêm vài ba cái sừng mất thôi.
[…]
Còn cô, sau khi lên máy bay cùng Tăng Mẫn và Quý Tín Hào thì ngay cũng không bỏ thời gian chết mà cùng anh ta xem lại toàn bộ những văn từ mà Quý Tín Hào đã lấy thêm được từ chỗ của Thượng Quan Diệp Lam. Theo như tính cách của Thượng Quan Bân thì ông ta chắc chắn sẽ giao chứng cứ cho người mà mình tin tưởng nhất, đối với người vợ Trương Đào thì ông ta vẫn không tin tưởng bằng đứa con gái nát như Thượng Quan Diệp Lam. Còn về Thượng Quan Diệp An thì dường như đã trở mặt thành thù với cha mình rồi, nên ngoài đứa con gái suốt ngày chơi bời thì ông ta chỉ tin tưởng bản thân mình mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng dám chắc cô con gái nát như Diệp Lam lại thật lòng yêu Quý Tín Hào, nhìn thấy anh và cô ta cũng xem như là tận tình tận nghĩa, cô nói:
– Nếu như tôi và gia đình Thượng Quan Bân thật sự đối đầu với nhau, vậy anh và Thượng Quan Diệp Lam sẽ thế nào?
– Thật ra mà nói Diệp Lam không xấu, chỉ là tính cách của cô ấy kiêu ngạo, được nuông chiều từ bé, với lại cô ấy vẫn luôn ganh ghét em, chỉ cần thứ em muốn thì cô ta sẽ tranh giành cho bằng được.
Cô nhìn anh ta, xem ra những ngày này ở bên cạnh Thượng Quan Diệp Lam thì anh ta cũng đã có thể quan sát được con người của cô ta, cô cười nhạt, noi:
– Vậy… Anh nhớ phải bảo vệ tốt cô ấy, đừng để cô ấy có dính dán với Thượng Quan Bân.
– Ý em là gì?
– Ý của tôi rất rõ ràng, sau này chăm sóc tốt Diệp Lam, chỉ cần cô ta không động chạm đến tôi, thì tôi cũng không rảnh rỗi mà sinh chuyện với cô ta.
– Anh không…
Còn chưa để Quý Tín Hào giải thích xong thì Thượng Quan Tịch Mộng đã nói bản thân mệt nên muốn ngủ nên anh cũng không nói gì nữa. Tăng Mẫn ngồi bên cạnh cũng chỉ biết thở dài, xem ra lần này cô chủ của cô thật sự đã hạ quyết tâm cắt đứt tình cảm với Quý thiếu gia, nhưng như vậy cũng tốt… Tính đi tính lại thì Bạch tam thiếu thật sự tốt hơn Quý thiếu nhiều.
[…]
Còn Bạch Quán Tông sau khi thức dậy thì cũng chu đáo mà chăm sóc cho Tịch Huyên, cậu nhóc nhìn thấy anh rể sắc mặt không tốt nhưng vẫn giúp mình làm bữa sáng thì cũng chỉ biết lắc đầu như một ông cụ non vậy, anh nhìn thấy em vợ đang nhìn mình cười liền hỏi:
– Em cười gì vậy?
– Anh rể, thật ra chị em không kiên cường như anh nghĩ đâu.
Anh có chút kinh ngạc, nhìn thấy cậu nhóc còn chưa mọc đủ lông này lại ở đây dạy anh thì đúng là rất buồn cười. Anh nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của cậu nhóc, nói:
– Chút nữa anh đến bệnh viện thăm chị hai và cha, Huyên Nhi có muốn đi cùng anh không? Sau khi thăm họ xong thì anh đưa em đi chơi.
– Chị hai nói “Lúc trẻ ham chơi, đến già đổ đốn”. Hiện tại em chỉ muốn học hành chăm chỉ, sau đó giúp đỡ chị hai.
Bạch Quán Tông kiểu: “…” Nó đang chửi xéo mình đó hả???