Trên đường về.
Trên khuôn mặt tinh xảo của Lâm Thanh Đàn, thần sắc tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm Lục Vân, giống như đang nhìn một thứ kỳ quái.
Những người đó tò mò thân phận của Lục Vân, cô cũng tò mò như vậy!
Tại sao Hồ Vĩ Bình lại sợ Tiểu Lục Vân?
Vì sao ông chủ Bách Vị Cư cũng sợ Tiểu Lục Vân?
Lâm Thanh Đàn giống như một con mèo nhỏ tò mò, túm lấy Lục Vân hỏi không ngừng.
Lục Vân bất đắc dĩ, đành phải nói cho cô biết, lúc trước ở phòng đấu giá Đông Chính, hắn thi triển ra Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, có thể là làm Hồ Vĩ Bình khiếp sợ, cho nên mới không dám đắc tội với mình.
Về phần Ngô Thành Hoa.
Vậy thì giải thích rõ hơn.
Lúc trước chuyện của tập đoàn Khuynh Thành, có Ngô Thành Hoa ở hiện trường, cho nên ông ta sợ Lục Vân cũng rất bình thường.
Giải thích như vậy, Lâm Thanh Đàn cảm thấy, hợp lý, thật sự là quá hợp lý, quả thực không có một chút sơ hở nào.
Về phần thân phận thật sự của Lục Vân, Vân Thiên Thần Quân, tại sao không nói cho Lâm Thanh Đàn, không phải bởi vì hắn cố ý không nói, mà là bởi vì có nói chị hai cũng không tin!
Tựa như lúc trước ở trước mặt chị Khuynh Thành, Lục Vân trực tiếp nói ra thân phận của mình là Vân Thiên Thần Quân, nhưng Khuynh Thành tỷ conc chế giễu hắn một trận.
Thì lần này chị hai đương nhiên cũng sẽ không tin.
Cái này cũng giống như một người bạn tốt bên cạnh bạn, đi ra ngoài lang bạt mười lăm năm, lúc trở về đột nhiên nói với bạn, người ta đã là người giàu nhất thế giới, ai tin?
Trừ khi bạn phải đem số tài khoản của mình cho người ta xem, thì may ra.
Nếu làm như vậy thân phận của Lục Vân càng thêm khó giải thích.
Cho dù trên người hắn có một số vật có thể chứng minh thân phận của mình, nhưng các chị phỏng chừng chỉ là nghe nói qua cái tên Vân Thiên Thần Quân này, còn sâu xa bên trong chắc không biết đến, cho nên cho dù Lục Vân có cố gắng chứng minh thì mọi người cũng chưa chắc nhận ra.
Lúc này, Lâm Thanh Đàn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi em trai, vừa rồi em uống nhiều rượu trắng như vậy, sao lại không có chuyện gì?”
“Chị vừa nói em mới nhớ ra, quả thật đúng là có chút say.”
Lục Vân cố gắng làm cho mình có biểu hiện không giống như người bình thường, nói xong liền lảo đảo ngã vào lòng chị hai.
Lâm Thanh Đàn tin là thật, vội vàng đón một chiếc taxi, đưa Lục Vân trở về Hạnh Lâm Đường.
Một đường xóc nảy, Lục Vân lại không cảm thấy khó chịu chút nào, trong lòng cảm khái: “Có chị hai ở đây, thật tốt.”
Trở lại Hạnh Lâm Đường.
Đối diện phòng khám có một cửa hàng đang xây sửa lại.
Trước kia đối diện Hạnh Lâm Đường, là một cửa hàng bán bánh bao, hai ngày nay vừa mới dọn đi, cũng không biết lần này là bị người nào kéo xuống.
Rất nhanh, ngày hôm sau bọn họ liền biết đáp án.
Chỉ thấy Lý Tuyền vẻ mặt cười lạnh đi vào Hạnh Lâm Đường nói: “Bà chủ Lâm, vẫn khỏe chứ!”
Lâm Thanh Đàn nhíu mày: “Tên hung thủ giết người này, còn quay lại làm gì?”
Hung thủ giết người?
Lý Tuyền sửng sốt một chút, chuyện hai ngày trước cô bé mà hắn kê thuốc xém chết, hắn cũng không rõ ràng lắm, còn tưởng rằng thuốc mà hắn kê hoàn toàn vô hại.
Cho nên đối với câu “hung thủ giết người” này của Lâm Thanh Đàn, cũng không hiểu, cảm thấy cô đang vu khống, cũng không để trong lòng.
Lý Tuyền cười nói: “Bà chủ Lâm đừng hiểu lầm, tôi trở lại không phải muốn xin cô đi làm, mà là bởi vì, cửa hàng của tôi ở ngay đối diện!”
“Cái gì!”
Lâm Thanh Đàn lập tức lộ vẻ khó coi: “Anh muốn mở y quán đối diện của tôi?”
“Cũng không có ai quy định nói hai y quán không thể mở ở đối diện cả, tất cả mọi người đều dựa vào bản lĩnh mà kiếm cơm, đến lúc đó liền xem ai bản lĩnh lớn hơn.” Lý Tuyền cười nói.
Sắc mặt Lâm Thanh Đàn vô cùng khó coi.
Đây là dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm sao?
Rõ ràng chính là ỷ vào cái danh học trò của Quốc y đại sư, đến bắt nạt một cô gái yếu đuối thì đúng hơn.
Nhưng mà, càng làm cho Lâm Thanh Đàn khó chịu còn ở phía sau, chỉ nghe Lý Tuyền mưu mô nói: “Ai, không biết những anh chị em đồng môn của tôi dạo này ra sao, mấy ngày nữa phải mời đến hỏi thăm tình hình mới được!”
Lý Tuyền nói xong liền cười to rời khỏi Hạnh Lâm Đường.
Thân thể mềm mại của Lâm Thanh Đàn khẽ run lên, hiển nhiên là bị những lời này của Lý Tuyền làm cho tức giận không nhẹ.
Ý câu nói vừa rồi của Lý Tuyền rất rõ ràng, hắn muốn hôm khai trương y quán, mời những người bạn đồng môn đến để trợ uy?
Sư huynh đệ đồng môn của Lý Tuyền là những người nào?
Đều là đệ tử thân truyền của quốc y đại sư Dư Hồng Văn, tùy tiện nói ra một cái tên đều là nhân vật vang dội, nếu tụ cùng một chỗ, có thể tưởng tượng sẽ tạo thành bao nhiêu chấn động.
Đến lúc đó, phỏng chừng y quán của Lý Tuyền vừa khai trương, chính là lúc Hạnh Lâm Đường đóng cửa.
Nghĩ đến tâm huyết hai năm của mình, lập tức sẽ trôi theo dòng nước, trong lòng Lâm Thanh Đàn cũng rất khổ sở.
“Chị hai, sao lại không vui, là tên nào chọc chị, em đi làm thịt hắn.” Lục Vân vừa vào đã thấy Lâm Thanh Đàn rầu rĩ không vui, vì vậy cười hỏi.
Lâm Thanh Đàn véo hắn một cái nói: “Động một chút là giết người, cậu là cuồng bạo lực sao?”
Lục Vân cười khan hai tiếng: “Đây không phải là vì lo lắng cho chị sao, còn các chị khác cũng vậy, ai dám khi dễ bắt nạt họ, em cũng làm thịt hết.”
Chỉ biết ba hoa.
Lâm Thanh Đàn mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp, người em trai này, dường như chính là chỗ dựa của cô.
“Chị hai, chị cứ nói đi, không biết em có thể giúp được gì không?” Lục Vân tiếp tục hỏi.
Thấy hắn không chịu buông tha, Lâm Thanh Đàn đành phải kể lại chuyện Lý Tuyền vừa rồi.
Lục Vân cười an ủi: “Chị hai yên tâm đi, y quán của anh ta không mở nổi đâu.”
“Cậu nói không mở được là không mở được, cậu cho rằng cậu là cục trưởng cục y tế sao!” Lâm Thanh Đàn trừng mắt nhìn hắn.
“Chị hai không tin em?”
“Tin Tin Tin, em là em trai chị, cho dù em nói em có thể hái sao trên trời xuống, chị cũng tin em.”
Lục Vân cười cười, không giải thích thêm gì nữa, mà nói một câu: “Chị hai, bụng em hơi đói, đi cuối đường mua chút gì ăn đây.”
Nói xong hắn liền rời khỏi Hạnh Lâm Đường.
Mà ngay khi ra khỏi cửa, ánh mắt Lục Vân chợt lạnh xuống.
Lại là cái tên không biết sống chết Lý Tuyền, xem ra lần trước đánh anh một tát không đủ đau, lại còn dám chạy đến bắt nạt chị hai, tôi xem anh là chán sống rồi.