Nghe thấy Bạch Vô Thường gọi tên mình, Liễu Yên Nhi lập tức run lên.
Lúc này, lại nghe Bạch Vô Thường cười lạnh nói: “Tôi nhớ hình như nữa năm trước, Dạ Tường Vi cô đã biến Giang Bắc – Trần gia thành thái giám đúng không?”
“Anh câm miệng!”
Liễu Yên Nhi lạnh giọng quát, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp mặt nạ đã mất đi khống chế.
Hiện tại cô chỉ có một lựa chọn, đó chính là giết Bạch Vô Thường diệt khẩu, tiếp theo lại trở về giết Hắc Vô Thường, như vậy mới bảo đảm thân phận của mình không bị lộ.
Nhưng mà…
Rất khó.
Thực lực của cô và Hắc Bạch Vô Thường không kém bao nhiêu, giết một trong hai bọn họ đã là một vấn đề, lại càng không cần phải nói giết cả hai.
Và điều quan trọng nhất.
Nếu như dây dưa ở chỗ này với Bạch Vô Thường quá lâu, thì phía bên biệt thự Hắc Vô Thường khẳng định sẽ đắc thủ.
Thậm chí.
Hiện tại Hắc Vô Thường đã đắc thủ rồi.
Chính Liễu Yên Nhi cũng là sát thủ của Ám Ảnh Các, biết rõ phong cách hành sự của Hắc Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường thì thích hành hạ người đến chết còn Hắc Vô Thường thì thích giải quyết mục tiêu nhanh lẹ.
Lúc này cô đã rời khỏi biệt thự đã năm sáu phút, thời gian cũng đã đủ cho Hắc Vô Thường động thủ một trăm lần.
Cho nên, lúc này Liễu Yên Nhi có chạy về biệt thự thì cũng không còn p nữa.
Loại tình huống này, nếu như đổi thành sát thủ máu lạnh khác, lựa chọn sáng suốt nhất chính là trước tiên giết Bạch Vô Thường, sau đó trở về tìm Hắc Vô Thường, như vậy ít nhất có thể bảo vệ thân phận của mình.
Nhưng Liễu Yên Nhi không làm được.
Chỉ cần còn có một tia hi vọng, cô sẽ cố hết sức mà chạy về biệt thự, cứu sống người thân của mình, cho dù bại lộ thân phận cô cũng không màng đến.
Cho nên Liễu Yên Nhi chỉ dừng lại một chút, sau đó quay người chạy về phía biệt thự.
Việc hối hận nhất lúc này của cô chính là, lúc chạy ra khỏi biệt thự cô đã không gọi Lục Vân dậy.
Thân thủ tiểu Lục Vân không tệ, nói không chừng hắn tỉnh thì Hắc Vô Thường sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy.
Nhất định phải chống đỡ nhé!
Liễu Yên Nhi thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhưng lúc này, Bạch Vô Thường đột nhiên nhe răng cười một tiếng, thân ảnh lướt động, rất nhanh đã chặn Liễu Yên Nhi lại.
Ha ha, đến lúc này còn muốn trở về cứu người, xem ra danh hiệu sát thủ mặt lạnh này chỉ có hư danh mà thôi.
Liễu Yên Nhi mặt lạnh như sương, giận dữ nói: “Hiện tại tôi không rảnh dây dưa với anh, cút ngay!”
“Cô không có thời gian, nhưng tôi có!”
Bạch Vô Thường lộ ra vẻ trêu chọc: “Liễu Yên Nhi tiểu thư, khi cô trở thành một thành viên của tổ chức cô nên hiểu rõ, tình cảm đối với một sát thủ mà nói, là nhược điểm trí mạng, không phải cô ngay cả đạo lý này cũng không hiểu chứ?”
Hắn và Hắc Vô Thường mặc dù là huynh đệ, nhưng nếu có một ngày, hắn gặp phải tình huống như vậy, tuyệt đối sẽ không chút luyến tiếc mà vứt bỏ Hắc Vô Thường, thậm chí vì bảo toàn chính mình, hắn sẽ tự tay giải quyết Hắc Vô Thường.
Máu lạnh, là tố chất cơ bản của sát thủ.
Liễu Yên Nhi chỉ có thể làm mặt lạnh, không làm được máu lạnh, cho nên cô không đủ tư cách làm sát thủ.
Xì!
Hai ánh mắt tràn đầy sát khí giao nhau.
Liễu Yên Nhi không có lòng ham chiến, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Bạch Vô Thường cũng không vội đánh chết Liễu Yên Nhi, ngược lại giống như mèo vờn chuột, dùng lưỡi đao sắc bén cắt rách y phục của Liễu Yên Nhi.
“Liễu Yên Nhi tiểu thư, tôi đã từng đi quán bar của cô, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã bị khí chất nữ vương của cô hấp dẫn, cô có biết hay không, tôi có bao nhiêu mong chờ có một ngày sẽ đùa bỡn cô trong tay..”
“Tên biến thái khốn nạn này!”
Lòng Liễu Yên Nhi nóng như lửa đốt, nhưng Bạch Vô Thường này thật sự đáng ghét, cô không để ý đến quần áo trên người mình đã bị hắn đâm thủng vài lỗ hổng, lộ ra một bờ vài trắng ngần như tuyết.
Liễu Yên Nhi biết không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không sớm muộn gì cũng bị Bạch Vô Thường sỉ nhục đến chết, cho nên dù có lo lắng, cô cũng chỉ còn cách đánh một trận ác liệt với Bạch Vô Thường.
Keng keng keng!
Lưỡi đao điên cuồng va vào nhau, bắn ra những tia sáng chói mắt.
Đây là lần đầu tiên Liễu Yên Nhi giao thủ với người cùng tổ chức.
Nhưng mà rất nhanh cô liền phát hiện, thực lực của Bạch Vô Thường rõ ràng cao hơn cô, sở dĩ giao thủ lâu như vậy là vì tên này đang trêu đùa cô mà thôi.
Dù sao Bạch Vô Thường có rất nhiều thời gian, nên cũng không vội.
Liễu Yên Nhi tức giận chửi ầm lên: “Đồ rùa đen khốn kiếp đê tiện vô sỉ hạ lưu ghê tởm, có gan thì giết lão nương đi!”
“Ha ha, giết cô? Làm sao tôi làm được, tôi phải chờ cô sức cùng lực kiệt, sẽ từ từ chơi cô.”
Hắn thích loại khoái cảm chinh phục này.
Nhất là nhìn thấy những nhân vật bình thường cao cao tại thượng, sau đó ở trước mặt hắn vẫy đuôi cầu xin thương xót, tâm lý biến thái của Bạch Vô Thường sẽ đạt được thỏa mãn cực lớn.
Có thể xem ở bên trong Ám Ảnh Các, hắn là một trong số sát thủ có tâm lý biến thái nhất.
Bốp!
Nhưng ngay khi Bạch Vô Thường trêu chọc Liễu Yên Nhi, muốn dùng lưỡi đao xé rách toàn bộ quần áo của cô thì đột ngột trong bầu trời đêm hiện lên một tia ánh sáng trắng xoẹt qua.
Một tia ánh sáng trắng cực kỳ quỷ dị, chói mắt.
Giống như là uy lực của sấm sét, đánh trúng vào chính giữa mi tâm tên Bạch Vô Thường,.
Ngay sau đó.
Phụt!
Toàn thân Bạch Vô Thường dấy lên ánh lửa màu xanh quỷ dị, trong nháy mắt thiêu đốt hắn thành một đống tro cốt.
Toàn bộ.
Qua trình ánh sáng trắng bổ xuống cho đến lúc Bạch Vô Thường biến thành tro cốt, hắn không phát ra bất kì một âm thanh nào, bởi vì thời khắc ánh sáng trắng kia đánh trúng mi tâm của hắn, hắn đã chết rồi.
Ách……
Thấy một màn như vậy, Liễu Yên Nhi trừng lớn hai mắt.
Sát thủ tàn bạo Bạch Vô Thường làm người ta nghe tin đã sợ mất mật của Ám Ảnh Các, cứ như vậy mà chết rồi?
Cứ như vậy bị sét đánh chết?
“Thật là báo ứng nha, ngay cả ông trời cũng nhìn không nổi chuyện ác mà các người làm, đáng đời!”
Liễu Yên Nhi mắng một tiếng, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì, khuôn mặt xinh đẹp trở nên căn thẳng, vội vàng chạy về phía biệt thự.
Không lâu sau khi cô rời đi.
Một thanh niên toàn thân tản ra khí tức bá đạo, bỗng từ trên đỉnh cây cao nhảy xuống.
“Chỉ là con kiến hôi mà thôi, chị gái của Vân Thiên Thần Quân mà cũng dám si tâm vọng tưởng, ai cho mày cái gan chó đó?”
Sau khi nói xong.
Thân hình thanh niên lóe ra một tia sáng, dung tộc độ nhanh nhất chạy về một khách sạn năm sao trong trung tâm thành phố Giang Thành.
“Lý Cao Phi, thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không cửa, ông lại muốn xông vào, nếu đã vậy thì Lục Vân tôi sẽ đại từ đại bi tiễn ông đi gặp Diêm Vương.”
Thanh niên này ngoại trừ Lục Vân ra, còn có thể là ai.