Phố đồ cổ.
Trải qua chuyện tối hôm qua, Lục Vân quyết định chế tác cho mọi người một ít đồ dùng phòng thân.
Ví dụ như trận pháp Ý Niệm.
Như vậy một khi mọi người gặp phải nguy hiểm, hắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra mọi người.
Nhưng mà.
Khắc họa pháp trận Ý Niệm, yêu cầu đối với chất ngọc vô cùng cao, ngọc bình thường, căn bản không đạt yêu cầu.
Vì thế Lục Vân quyết định đến phố đồ cổ thử vận may xem sao.
Dạo qua hơn nửa vòng, cái gì tốt cũng không vớt được, ngược lại gặp được một người quen.
Tôn lão gia tử, Tôn Cẩm Vinh.
Tôn Cẩm Vinh thích sưu tầm đồ cổ, không có việc gì sẽ đến phố đồ cổ dạo chơi.
Thấy Lục Vân, ông ta cười híp mắt đi tới nói: “Thật trùng hợp a, Lục tiên sinh!”
Lục Vân gật gật đầu: “Lão gia tử, thân thể khôi phục thế nào rồi?”
Ấn tượng của hắn đối với ông già này rất tốt.
“Tốt hơn nhiều rồi, nhờ có Lục tiên sinh ra tay cứu giúp, nếu không lão già này đã nhập thổ vi an.”
“Vậy là tốt rồi, sau này phải chú ý ăn uống, ăn ít đồ béo và đồ ngọt thôi.”
“Tất cả đều ghe Lục tiên sinh dạy bảo.”
Hai người vừa tán gẫu, vừa dạo quanh phố đồ cổ.
Hồi lâu sau, Lục Vân thất vọng lắc đầu.
Không có gì cả.
Ban đầu Tôn Cẩm Vinh cũng cho rằng Lục Vân cũng giống như hắn, chỉ là đến cửa hàng đồ cổ đi dạo một vòng, thấy hắn lắc đầu chán nản, ông ta nhịn không được tò mò hỏi: “Lục tiên sinh là đang tìm thứ gì sao?”
“Ừ, tôi tới tìm mấy khối ngọc, hoặc là một ít đá có độ cứng tương đối cao, nhưng đi mấy vòng rồi, một khối cũng không thấy.”
Tôn Cẩm Vinh lắc đầu, cười nói: “Ở chỗ này, nếu muốn tìm được ngọc tốt càng khó hơn mò kim đáy bể, nhưng mà..”
Ông ta dường như nhớ ra điều gì đó.
“Tôi nhớ hình như Thiên Lỗi từng nhận được một tảng đá, cảm giác rất đặc biệt, cũng không biết có thể thỏa mãn yêu cầu của Lục tiên sinh hay không.”
Lục Vân nhất thời vỗ trán một cái.
Đúng vậy, Tôn gia mở phòng đấu giá, nhất định có thể thu được rất nhiều vật quý, đáng lẽ nên hỏi Tôn Thiên Lỗi sớm hơn thì cần gì ở phố đồ cổ này lãng phí thời gian.
Trên mặt Tôn Cẩm Vinh bỗng nhiên nở một nụ cười đắc ý, nói: “Lục tiên sinh, không bằng giữa trưa hôm nay, ngài tới nhà tôi ăn cơm trưa thì thế nào, tôi bảo Thiên Lỗi lấy tản đá kia ra cho ngài xem.”
“Cũng được.”
Lục Vân không nghĩ nhiều đồng ý ngay.
Hai người lại đi dạo một hồi, đang chuẩn bị rời đi thì hai mắt Lục Vân đột nhiên tỏa sáng.
Hả?
Có vẻ như có thứ gì đó tốt.
Hắn trực tiếp đi thẳng tới một quầy hàng.
Quầy hàng này to hơn với mấy quầy khác, chuyên bán đồ vật kỳ lạ cổ quái.
Mục tiêu của Lục Vân, là một chiếc xe đạp thời thập niên 80 đặt ở phía sau quầy hàng, thân xe đã bị rỉ sét, nhìn qua rất cũ kỹ.
Lục Vân chỉ chỉ về phía chiếc xe, hỏi chủ quán nói: “Ông chủ, ông không phải bán đồ cổ sao, sao lại bán cả xe đạp cũ thế?”
“Đừng nói nữa, ngày hôm qua đụng phải một tên điên, nhất định đòi phải dùng xe đạp rách nát này trao đổi với tôi, còn nói đây là bảo bối, làm tôi tức cả một ngày trời.”
Nói đến việc này, chủ quán liền hằn học.
Ngày hôm qua hắn bày sạp bán hàng, nhưng đột nhiên có một ông già điên từ đâu chạy tới, nhất định muốn đem chiếc xe đạp cũ nát này bán cho hắn, còn nói rất nhanh sẽ có người hữu duyên đến mua đi.
Chủ quán đương nhiên không đồng ý.
Hắn thu mua đồ cổ, không phải thu đồ rách nát, đống đồng nát sắt vụn này, chỉ có kẻ ngốc mới mua lại thôi.
Kết quả lão già điên kia không nói đạo lý, vội vàng bốc đại trên quầy hàng vài món đồ rồi ném xe đạp xuống bỏ chạy.
Bởi vì việc này, đêm qua hắn cũng không có hứng thú ngủ cùng với vợ.
Lục Vân cười cười nói: “Hai trăm tệ, tôi muốn mua chiếc xe đạp rách nát này.”
“Cậu mua?”
Chủ quán sửng sốt một chút, tựa hồ như không tin vào tai mình, thật đúng là xe đạp rách nát này chỉ có kẻ ngốc mới mua lại thôi!
“Tôi có thể hỏi lý do không?”
Xuất phát từ khứu giác nghề nghiệp, chủ quán vẫn quyết định hỏi Lục Vân, lý do mua chiếc xe đạp rách nát này để làm gì.
Sắc mặt Lục Vân giả vờ đăm chiêu, nói: “Ách… Quên đi, vừa rồi tôi nói cho vui thôi, không mua nữa đâu!”
“Khoan đã!”
Chủ quán vội vàng gọi Lục Vân lại: “Cậu vừa rồi nói muốn mua, giá cả đều đàm phán xong, làm sao có thể đổi ý đây?”
“Tôi không cần.”
“Không được không được, cậu không thể làm ăn như vậy được, nếu không…… Một trăm năm mươi tệ, thế nào?”
“……”
Cuối cùng, Lục Vân mua chiếc xe nát này với giá một trăm tệ.
Tôn Cẩm Vinh nghi hoặc hỏi: “Lục tiên sinh, cậu mua đống sắt vụn này làm gì?”
Chiếc xe đạp này từ giá xe đến dây xích, tất cả đều rỉ sét, căn bản là không dùng được nữa, hoàn toàn là một đống sắc vụn không thua không kém.
“Chiếc xe này bán cho đồng nát, phỏng chừng cũng chỉ bán được hai mươi tệ là cùng.”
Một trăm đồng, mua bị hố rồi.
Lục Vân thần bí cười cười nói: “Tôi tự có cách.”
Nói xong liền khiêng xe đạp rời khỏi phố đồ cổ, đi tới một cửa hàng chuyên bán xe đạp cũ, gọi ông chủ cửa hàng tới nói: “Đến đây, giúp tôi sửa bảo bối sét rỉ này cho tôi với.”
Ông chủ tiệm đi ra nhìn chiếc xe, nhất thời cả người choáng váng, hai mắt quay tròn.
“Xe đạp của cậu hỏng hết rồi, tôi thấy không cần thiết phải khử gỉ, hay là đến cửa hàng của tôi xem những chiếc khác, mặc dù là hàng second hand, nhưng không khác chiếc mới là bao.”
“Không cần, tôi thích chiếc này, anh giúp tôi khử gỉ là được rồi!”
“……”
Ông chủ cửa hàng chưa từng thấy khách hàng nào kì quái như vậy, đi vòng quanh xe đạp quan sát một vòng, sắc mặt trầm xuống: “Nhóc con, tôi thấy cậu không phải tới khử gỉ mà là tới làm khó tôi.”
Cái này ấy à.
Đừng nói khung xe và dây xích, ngay cả đinh ốc phía trên, cũng không có một cái nào còn dùng được.
Cái này còn khử gỉ gì nữa trời.
Không phải tới gây sự thì là cái gì?
Sắc mặt ông chủ tiệm nói thay đổi là thay đổi, Lục Vân cũng hơi trầm tư, vì chứng minh mình không phải tới gây chuyện, hắn trực tiếp rút từ trong túi ra chiếc thẻ đen để tỏ rõ thành ý.
Thẻ VIP chí tôn của Long Quốc thương hội!
Sắc mặt ông chủ tiệm lật còn nhanh hơn lật tờ giấy.
Anh ta ý thức được điều gì, vội vàng xin lỗi Lục Vân: “Tiên sinh, thật ngại quá, vừa rồi là tôi mạo phạm, tôi sẽ khử gỉ theo yêu cầu của ngài.”
Có thể xuất ra thẻ VIP chí tôn của Long Quốc thương hội, nói rõ thân phận của Lục Vân không tầm thường, vậy vì sao hắn còn kiên trì khử gỉ cho chiếc xe đạp rách nát này? Chứng tỏ chiếc xe đạp này rất quan trọng với hắn!
Nói không chừng là ông nội người ta lúc qua đời đã truyền lại ?
Cách tiêu tiền của người giàu thường rất kì quặc.
Ông chủ tiệm nghĩ không nên dễ dàng đắc tội Lục Vân, đang chuẩn bị bắt tay vào làm, nhưng lúc này, vợ chủ tiệm lại đột nhiên kéo anh ta đến một góc, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy, thẻ này của cậu ta có thể là thẻ ăn trộm.”