17 phút 03 giây.
Khi Lý Hổ chạy tới khu ổ chuột, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ.
Muộn rồi!
Vân Thiên Thần Quân bảo hắn trong vòng mười lăm phút chạy tới khu ổ chuột, hắn nào dám không nghe, hắn đã chạy với tốc độ 200km/h nhưng vẫn không kịp.
Trên đường đi hắn phải dừng lại mua giấy bút cho nên dù có liều mạng chó cắm đầu cắm cổ chạy thì vẫn trễ 2 phút 03 giây.
2 phút 03 giây.
Lý Hổ sắp hít nhang thay cơm rồi!
Lý Hổ hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước ở Bách Vạn Phú Hào, một mình Vân Thiên Thần Quân giết vào sòng bạc, chỉ dựa vào một chiêu đã tiễn một người đi gặp lão tổ tông, trong nháy mắt đã xử lý lão đại Hoa Tí Long của hắn thành cái xác không hồn.
“Lý Hổ tội đáng chết vạn lần, đến muộn 2 phút 03 giây, mong Thần Quân điện hạ tha mạng!”
Lý Hổ vọt tới khu ổ chuột, không nói nhảm nhiều, chạy lại quỳ rạp xuống đất.
Có thể thấy được nội tâm của hắn ta lúc này có bao nhiêu sợ hãi.
Mà hai tên Chu Lượng và Ngưu Côn đang chật vật bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì đầu óc choáng váng.
Nếu như bọn họ không có nghe lầm, Hổ ca vừa rồi gọi Lục Vân là — Thần Quân điện hạ.
Thần Quân điện hạ!
Ở Long Quốc, nhân vật có tư cách được gọi là ‘Điện hạ’, chỉ có một vị, đó chính là Vân Thiên Thần Quân.
Chẳng lẽ thanh niên trước mắt này là Vân Thiên Thần Quân?
Biểu tình sợ hãi của Lý Hổ nói cho bọn họ biết: Đúng rồi đó!
Trong giây lát.
Gan của hai người Ngưu Côn xém chút nữa thì vỡ làm đôi.
Sao có thể có chuyện hoang đường như vậy được, bọn họ chỉ là côn đồ ở tầng thấp nhất của xã hội, sao mới đá có một cước mà đã đụng phải Vân Thiên Thần Quân này?
Tuy nhiên, cho dù bọn họ có tin hay không thì cuộc sống vốn dĩ bi kịch như vậy.
Ngay lúc này.
Lục Vân nhìn Lý Hổ đang run lẩy bẩy, nhàn nhạt nói ra: “Chỉ hai phút đồng hồ, tôi cũng không so đo với cậu làm gì, mau đứng lên đi!”
“Vâng vâng vâng, cảm tạ ơn không giết của Thần Quân điện hạ.”
Lý Hổ cảm giác giống như mình vừa nhặt về một cái mạng, thấy Ngưu Côn hai mắt không chớp ngây dại nằm đó, hắn ta đi đến nhẹ nhàng đặt một cái tát lên mặt Ngưu Côn.
“Mẹ nó mày mù à, ngay cả Thần Quân điện hạ cũng dám chọc vào, mày chê mạng dài quá rồi đúng không?”
Lý Hổ vô cùng phẫn nộ, một cước rồi lại một cước đá vào người Ngưu Côn.
Chắc chắn rồi.
Nguyên nhân hắn phẫn nộ không phải bởi vì Ngưu Côn mạo phạm Vân Thiên Thần Quân, Ngưu Côn sống hay chết hắn lười quản, nguyên nhân hắn phẫn nộ là, Ngưu Côn thiếu chút nữa kéo hắn chết chùm.
“Mẹ nó, còn nói để Thần Quân điện hạ nể mặt tao tha cho mày một mạng à, mặt của tao ngay cả mông của Thần Quân điện hạ còn không xứng, mày là muốn tao chết thì mày mới vui đúng không?”
Vừa rồi Lý Hổ có bao nhiêu sợ hãi thì giờ có bao nhiêu phẫn nộ hắn đều trút lên đầu của Ngưu Côn.
Lục Vân ho nhẹ hai tiếng nói: “Cậu đánh nhầm người rồi.”
“Đánh nhầm người?”
Lý Hổ sửng sốt quay đầu nhìn Lục Vân.
Vẻ mặt Ngưu Côn oan uổng dùng hết sức lực toàn thân chỉ về phía Chu Lượng nói: “Là tên khốn kia khơi mào…”
Nói xong Ngưu Khôn liền hôn mê bất tỉnh.
“Hóa ra là do mày à, lão tử hôm nay phải giết chết mày!”
Lý Hổ đánh lầm người cũng rất xấu hổ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác mà, chỉ có thể đánh tên Chu Lượng kia để giảm bớt xấu hổ mà thôi.
Đánh cho đến khi Chu Lượng cũng ngất đi.
Lý Hổ nịnh nọt đi tới trước mặt Lục Vân, nói: “Thần Quân điện hạ, ngài có hài lòng hay không?”
Lục Vân nhẹ gật đầu: “Tên Chu Lượng này, từ này về sau tôi không muốn nhìn thấy ông ta xuất hiện ở Giang Thành, mặt khác, ở nơi này có một đôi mẹ con, tôi hi vọng cậu có thể phái ít người đến bảo vệ hai mẹ con họ, đương nhiên không được để bọn họ phát hiện ra càng không được đến làm phiền bọn họ.”
“Đã hiểu, Lý Hổ nhất định nghe theo lời Thần Quân điện hạ phân phó.”
Sau đó, Lý Hổ gọi tới mấy thủ hạ kéo Ngưu Côn và Chu Lượng rời đi, còn Lý Hổ muốn xử lý hai tên này thế nào đã không liên quan đến Lục Vân hắn, giờ phút này hắn đã vào bên trong căn nhà dột nát của hai mẹ con.
“Cô à, không sao rồi, từ nay về sau tên khốn kiếp kia tuyệt đối không dám đến bắt nạt hai người nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ Lục, cậu lại cứu hai mẹ con chúng tôi một lần, phần ân tình này, chúng tôi thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.”
Người phụ nữ lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt đất.
Lục Vân vội vàng đỡ bà ta đứng dậy, cười nói: “Không có việc gì, chỉ là tiện tay mà thôi, ngày đó ở Hạnh Lâm Đường chị hai tôi bị nhiều người nói xấu như vậy, may nhờ có cô đứng ra làm chứng.”
“Nhắc tới lại xấu hổ, ngày đó chúng tôi cũng không giúp gì được.”
“Sao có thể chứ, tâm ý của hai người, tôi và chị hai đều nhìn thấy.”
Lục Vân cười an ủi người phụ nữ, sau đó lại nhìn về phía cô bé, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Tôi và Tiểu Tiểu quen biết nhiều ngày như vậy, còn chưa tặng gì cho con bé!”
“Lục tiên sinh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ân tình của cậu đối với hai mẹ con chúng tôi đã đủ nặng rồi, chúng tôi không thể nhận quà của cậu nữa.” Người phụ nữ vội vàng từ chối.
Tiểu Tiểu cũng dịu dàng nói: “Đúng vậy, anh trai đối với Tiểu Tiểu rất tốt, Tiểu Tiểu thích anh trai nhất.”
“Cô Yên tâm đi, không phải lễ vật quý giá gì, chỉ là chút tâm ý của tôi mà thôi.
Lục Vân đã sớm dự đoán được sẽ xuất hiện loại tình huống này, cho nên để Lý Hổ mua giấy bút mang tới, ở trước mặt hai mẹ con vẻ một bức họa.
Trong tranh, là một biển hoa dưới ánh mặt trời, cô bé vui vẻ chạy nhảy, nụ cười ngây thơ sáng lạn.
Lục Vân căn cứ vào khuôn mặt hiện tại của cô bé để suy đoán vẻ khuôn mặt sau khi lớn của cô bé.
Bức tranh này, Lục Vân vẽ rất nghiêm túc, cũng nghiêm túc như bức “Tường Vi Thịnh Thế” lúc trước tặng cho chị Yên Nhi.
Người phụ nữ ở một bên thán phục nói: “Thì ra trình độ vẽ của bác sĩ Lục cao như vậy, vẽ đẹp quá.”
Người phụ nữ tuy rằng không hiểu thư họa, nhưng vẽ đẹp hay xấu vẫn có thể nhìn ra, bức tranh này của bác sĩ Lục, làm cho cô có cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tựa hồ ánh mặt trời trên bức tranh kia đang chiếu vào trong lòng cô.
Ấm áp.
Ngây thơ.
Giống như vào giờ phút này tất cả lo lắng trong cuộc sống, đều tan thành mây khói.
Sau khi vẽ xong, Lục Vân cười nói với cô bé: “Tên bức tranh này, gọi là 《 Vui vẻ nho nhỏ 》, là anh tặng cho em, em có thích không?”
“Thích, Tiểu Tiểu thích quà của anh trai, Tiểu Tiểu rất vui.” Cô bé vỗ tay nói.
Trên mặt Lục Vân cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hạnh phúc nho nhỏ.
Càng đơn giản, càng tốt đẹp.