Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 77: Hộp chứa hình người



“Aaa, ông đây liều chết với mày luôn!!”

Trần An gào rú lên ghê gớm, đồng thời cái sức mạnh võ giả của ông ta cũng bộc phát một cách hoàn toàn, thậm chí sức mạnh ấy còn khiến cho từng sợi tóc của ông ta đều dựng ngược lên y như bị sét đánh.

Điều này có thể chứng tỏ cơn lửa giận trong người ông ta sục sôi đến mức nào.

Ấy vậy mà Lục Vân bên này vân làm một vẻ mặt lạnh lùng không đếm xỉa, thậm chí hắn còn chủ động buông đầu Trần An ra, bản thân mình thì lui về phía sau mấy bước.

Làm vậy không phải bởi vì hắn sợ Trần An, mà là bởi vì ——

“Ông có biết thế nào là tuyệt vọng không?”

Lục Vân đầy đĩnh đạc nói, sau đó yên lặng chờ Trần An đem sức mạnh trong cơ thể đẩy tới cực hạn, sau đó hắn mới tung một quyền đánh ra.

Bịch!

Trần An ngã bổ xuống đất rồi thổ huyết.

Cái gì gọi là tuyệt vọng?

Thì đó chính là, hắn sẽ cho ông ta cơ hội để bộc phát ra sức mạnh lớn nhất của mình, sau đó hắn sẽ tung một quyền đánh nát tất cả những gì ông ta tự hào.

Thứ mà Lục Vân đánh nát hiện giờ không phải là cánh tay của Trần An, mà càng đau đớn hơn chính là sự quá đỗi tự tin của ông ta.

Trận đấu này chính là một thứ vạch rõ ranh giới của hai bọn họ, sức mạnh khác xa một trời một vực.

Khí thế hừng hực của Trần An như bị dập tắt ngay tức khắc, nhưng đúng lúc đó một luồng ánh sáng rực chói bay ra từ trong cơ thể ông ta.

Đó chính là rết bảy màu!

Chiêu cực thâm hiểm của Trần An cuối cùng cũng xuất ra rồi.

Mắt của Lục Vân hơi híp lại vẻ nghiền ngẫm, sau đó, ngay cái lúc con rết bảy màu gần cắn trúng mình, hắn đột nhiên phun ra một luồng phù ấn màu xanh cổ xưa, sau đó búng ta một cái đánh trúng cơ thể con rết kia.

Rết bảy màu kêu đau thảm thiết sau đó lại bay ngược vào trong cơ thể Trần An.

Mà lúc này Trần An đã sớm sợ thất kinh hồn vía màu loạng choạng to mắt nhìn Lục Vân mà nói:

“Mày…mày không phải là tu võ giả, mà mày là tu đạo giả!”

Sở dĩ ông ta nói vậy là bởi vì, tu võ giả sẽ chỉ thuần về phần cô đọng nội lực hơn, muốn làm vậy trước tiên chủ yếu phải có sức mạnh cơ thể cực lớn, chỉ khi đạt được đến cấp tông sư siêu phàm mới có thể phóng được kình lực ra ngoài rồi có thể giết được kẻ thù từ một khoảng cách xa.

Nhưng tu đạo thì khác, tu đạo ngay từ đầu đã thông thạo các loại thần thông, có thể ngang hàng so sánh với võ đạo tông sư.

Hai người là hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau.

Võ giả trước khi đạt tới trình độ tuyệt hảo Hóa Cảnh, thì sẽ luôn luôn yếu hơn đạo giả, bởi vì đạo giả sở hữu thuật pháp khác với võ giả, hai nữa tu đạo giả là vốn đã có trong mình những thuật pháp thần thông đó, cho nên tu võ giả căn bản không về sánh được với tu đạo giả.

Có điều sau khi đến trình độ Hóa Cảnh, thì tu võ giả cũng có thể mạnh như tu đạo giả.

Vì sao lại như vậy?

Cái thứ nhất chính là thể lực của tu võ giả mạnh hơn tu đạo giả, nguyên nhân thứ hai chính là tông sư Hóa Cảnh có thể bắn ra được nội lực mang uy lực vô cùng to lớn.

Trần An có nằm mơ cũng tuyệt đối không thể ngờ rằng đối thủ của mình lại không phải là tu võ giả, mà lại là một tên tu đạo.

Khó trách mà hắn lại mạnh mẽ hống hách như vậy.

Xem ra lần này Trần gia đã giẫm phải đuôi cọp mất rồi.

Trần An đầy kinh hãi, nhưng đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ thống khổ không biết làm gì, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

“Sao lại có thể như vậy chứ?”

Trần An gào lên đầy tuyệt vọng.

Da thịt trên người ông ta cũng đang nhanh chóng khô lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, như thể máu đã bị rút cạn.

Lục Vân vẻ đáng giận mà đáng thương lắc đầu nói:

“Ông cứ luôn cho rằng con rết bảy màu kia là vũ khí giết người của mình, nhưng lại không ngờ rằng mình đã sớm trở thành một cái hộp đựng để cho kẻ khác nuôi con rết.”

Đúng vậy.

Chính xác là một chiếc hộp chứa hình người!

Con rết kia hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của Trần An, sở dĩ nó giúp ông ta giết người đều là bởi vì, con rết đó đã coi ông ta như một nơi chứa mình, nó sống dựa vào uống máu thịt của ông ta mà lớn lên.

Và chắc chắn Trần An sẽ không bị ăn thịt sớm như vậy, mà chỉ sau khi con rết 7 màu kia đẻ trứng vào cơ thể ông ta, thì ông ta mới chết vì máu thịt khô khốc không còn lưu thông.

Nhưng trước khi giây phút đó xảy ra thì đương nhiên Trần An sẽ không biết gì hết.

Tuy nhiên, ban nãy Lục Vân vừa đánh một chưởng phù ấn kia vào con rết, chính vì vậy đã khiến nó bị thương nặng, bởi vậy nó mới điên cuồng cắn uống máu thịt của Trần An để nhằm khôi phục lại mình.

“Không thể nào! Sao sư phụ có thể hại tao được? Làm sao có thể chứ…”

Trần An cuồng loạn hét lên.

Con rết bảy màu này là do sư phụ của ông ta bỏ vào trong cơ thể ông, nếu đúng như lời Lục Vân nói, có nghĩa là sư phụ của ông ta chưa bao giờ coi ông là đồ đệ cả, mà là đang dùng thân thể của ông ta để nuôi lớn con rết bảy màu đó.

Trần An không thể tin được sự thật nghiệt ngã này.

Nhưng dù có tin hay không thì sự thật là cơ thể ông ta hiện giờ vẫn đang rút khô lại với một tốc độ nhanh chóng.

Ngay khi Trần An ý thức được mình đang ở ranh giới nguy kịch thì Lục Vân đột nhiên tới gần ông ta rồi nhẹ giọng nói:

“Tôi thấy dù sao ông cũng là người sắp chết, vậy thì tôi cũng không ngại nói cho ông một bí mật này, đó chính là tôi đây không phải tu đạo tu võ gì hết mà tôi là một người tu luyện.”

Một người tu luyện thì phải gộp chung với tu thuật pháp, họ chính là một sự tồn tại giỏi hơn cả võ giả và đạo giả nữa.

Điều kiện để trở thành một người tu luyện là vô cùng khắc nghiệt, tài năng và sự bền bỉ là điều không thể thiếu.

Đây là lý do tại sao lão đạo sĩ sư phụ kia lại gửi Lục Vân đến chiến trường biên giới trong suốt 5 năm liền, đó là để mài dũa sự bền bỉ của hắn.

“Tu luyện giả sao…”

Trần An nhẹ rên lên một tiếng, hai mắt đột nhiên mở to, sau đó liền trút hơi thở sinh mệnh cuối cùng, không biết có phải là bởi vì quá đau hay là bị lời nói Lục Vân dọa cho sợ.

Phình Phịch!

Sau khi Trần An ngã gục xuống đất không được bao lâu thì đột nhiên trong ngực ông ta nứt toạc ra một lỗ máu lớn, rết bảy màu chui ra ngoài, kích thước dài gấp mười lần lúc trước, nhìn như một con rắn độc bao phủ bởi chân rết.

Rết bảy màu đập đôi cánh đỏ như máu định bay ra khỏi khu nhà họ Trần, nhưng kết quả lại bị Lục Vân bắn ra hai luồng phù ấn sau đó rơi xuống đất.

“Tiểu An!”

Lúc này, một ông lão hơn sáu mươi tuơi đột nhiên nhào tới người Trần An rồi kêu khóc thảm thiết.

Ông ta chính là gia chủ của Trần Gia, Trần Thái.

Khi chiếc quan tài màu đỏ đâm vào khu nhà của Trần gia, thì ông ta đã nghe thấy có tiếng động bên trong rồi, nhưng lúc chạy đến nơi thì mới thấy con rết bảy màu phá nát ngực mà chui ra khỏi cơ thể của con trai mình.

Vậy mà ông vẫn không thể nhìn mặt được con trai mình lần cuối.

Người con trai đã mất tích đã mười năm may, mãi nay mới học được bản linh công phu thượng thừa trở về, ấy vậy mà chưa được vài ngày đã âm dương cách biệt rồi.

Thử hỏi Trần Thái sao không đau lòng cho được cơ chứ?

Lục Vân nhìn một màn này, ánh mắt hắn vẫn thản nhiên hờ hững như không, vẻ căn bản không cảm thấy thương hại chút nào cả.

Bởi vì bọn họ chính là đại diện cho câu nói “Đời cha ăn mặn đời con khát nước.”

Lão già Trần Thái này có thể nuốt được địa bàn lớn nhất Giang Thành này thì tuyệt đối cũng không phải kẻ thiện lương gì.

Người ta nói rằng nhiều người đã chết thảm ở Giang Bác trong cuộc chiến tranh giành lãnh thổ của các gia tộc Giang Bắc từ nhiều thập kỷ trước, nhưng cuối cùng Trần Thái lại là người được lợi duy nhất.

Ngày nay, đủ thứ nghiệp cộng lại, giờ chỉ có thể nói là do ông ta tự làm tự chịu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.