Lần này những quốc vương đứng đầu lục địa cùng nhau dùng sức mạnh để làm lễ triệu hồi, bọn họ cầu mong sẽ có một người mạnh mẽ xuất hiện.
Sau khi vòng tròn ma pháp phát sáng một giọng nói già nua vang lên, ông nói lòng tham của con người đúng là vô hạn, ông dạy họ cách triệu hồi không phải họ lạm dụng, hay đè ép sự phát triển của thế giới này, sức mạnh không phải tự nhiên mà có, mà nó là cả quá trình rèn luyện cùng sự kiên trì.
Sau khi lời ông vừa dứt chín người từ trong vòng sáng bước ra, họ nắm trong tay sức mạnh còn hơn cả rồng.
Sau khi đánh bại thánh thú cùng tà thú, họ được xem là anh hùng của thế giới, được con người đưa xưng vương, nhưng họ không làm vậy, sau khi làm xong việc họ cần làm chín người chia nhau ra rồi quy ẩn ở khắp nơi trên thế giới, không ai tìm thấy họ, hoặc đã gặp họ nhưng chẳng thể nhận ra.
Nhưng những quốc vương sao có thể để mọi chuyện như vậy, bọn họ lại muốn làm lễ triệu hồi, để tìm kiếm những người còn mạnh hơn những anh hùng đó, nhưng nó không hoạt động, bọn họ không thể tác động vào lễ triệu hồi.
Sau vài trăm năm tìm kiếm nguyên nhân cuối cùng họ cũng phát hiện chỉ có chức nghiệp triệu hồi sư mới có thể làm lễ triệu hồi, tuy nhiên phải cách hai trăm năm mới có thể làm lễ một lần, tuy thế giới này tuổi thọ con người rất cao nhưng hai trăm năm lại quá dài.
Tuy nhiên bọn họ không xoắn xuýt lâu bởi vì thánh thú cùng tà thú lại một lần nữa xuất hiện, chúng bễ nghễ nhìn xuống loài người yếu ớt mà cười nhạo.
Chín anh hùng khi xưa lại một lần nữa xuất hiện, tuy đánh bại được chúng nhưng bọn họ đều biết rằng bọn chúng không chết, một thời gian sau chúng sẽ lại xuất hiện, nhưng tuổi họ của bọn họ sắp cạn, chỉ mong loài người có thể xuất hiện thêm những người anh hùng.
Bốn quốc vương cai quản bốn đại lục liền lo lắng bất an, tiếp tục làm lễ triệu hồi, cứ hai trăm năm sẽ triệu hồi một lần.
Từ đó về sau cứ hễ thánh thú cùng tà thú xuất hiện loài người sẽ có thêm anh hùng, tuy nhiên không có bất kỳ ai có thể hoàn toàn tiêu diệt bọn nó.
Thời gian trôi qua, sự cân bằng của chức nghiệp càng lệch về một hướng, những người thuộc chức nghiệp Triệu Hồi Sư trở nên hiếm hoi, vì vậy bốn đại lục ký hiệp ước, mỗi đại lục sẽ làm lễ triệu hồi một lần, số người được triệu hồi sẽ là dân chúng của đại lục đã triệu hồi.
Tuy nhiên giới hạn sức mạnh của Triệu Hồi Sư cũng là vấn đề để có thể làm lễ triệu hồi và số người được triệu hồi.
“Đúng là không công bằng á.” Để cuốn sách xuống, Trần Vũ Phong cảm thán, đều là Triệu Hồi Sư mà người thì như trân bảo, người thì như đống rác bị quăng đi.
“Trên thế giới này có rồng, chẳng biết có cơ hội thấy nó không, nếu được mình muốn vẽ một bức tranh về nó, chắc sẽ ngầu lắm đây.”
Trần Vũ Phong đang mơ mộng thì chợt nhận ra một sự thật phũ phàng, cậu yếu như chuột à không nói vậy thì hạ nhục cho con chuột quá, cậu còn yếu hơn cả chuột mới đúng.
Nếu một ngày nào đó mà gặp được rồng thì không khéo bị nó thổi bay tới tan xương nát thịt.
Trần Vũ Phong rùng mình một cái, không nghĩ nữa tiếp tục đọc sách thôi.
Cậu cầm lên cuốn thứ hai, cuốn này không dày như cuốn trước nhưng nó cũng được xem là dày thứ hai, bên trên sách ghi là ký sự anh hùng.
Cuốn sách này là một bản giới thiệu về các anh hùng cùng chức nghiệp của họ.
Tên của các chức nghiệp được thay đổi và sử dụng chính thức từ chín anh hùng đời đầu tiên, sau đó qua từng thế hệ đều không có sự thay đổi.
Xem xong các sự tích cùng sức mạnh anh hùng Trần Vũ Phong tập trung vào phân tích các chức nghiệp.
Thì ra sự phân chia trong chức nghiệp dựa vào màu sắc của vũ khí, bọn họ gọi đó là nguyên tố ma pháp.
Nguyên tố ma pháp bao gồm kim màu vàng, mộc màu xanh lá, thuỷ màu xanh dương, hoả màu đỏ, thổ màu nâu, ánh sáng màu trắng, bóng tối màu đen, còn có những nguyên tố không thường gặp như gió, băng, sét…
Vòng sáng bao bộc vũ khí có màu nào thì chính là nguyên tố đó, màu sắc càng sáng, càng đậm chứng tỏ nguyên tố càng mạnh.
Tuy nhiên chức nghiệp Triệu Hồi Sư không chỉ xem nguyên tố mà còn phải xem trình độ triệu hồi, do vậy Triệu Hồi Sư càng trở nên khó khăn hơn các chức nghiệp khác, dù cho nguyên tố đậm đặc nhưng trình độ triệu hồi không thể dùng thì cũng là đồ bỏ.
Đọc xong, Trần Vũ Phong để nó qua một bên rồi nằm xuống, cậu thực sự không thức nỗi nữa rồi, đôi mắt trĩu nặng, đầu óc thì mơ hồ, cố gắng lắm mới đọc xong, nếu tiếp tục kiên trì đọc cái khác thì thế nào cũng ngủ gục.
“Ngủ thôi, mai đọc tiếp vậy.” Lầm bầm một câu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngủ không được bao lâu Trần Vũ Phong bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài.
Một ngày mới bắt đầu, cậu ôm đầu rụt người vào chăn nhưng Đại Bạch kế bên lại không muốn cho cậu tiếp tục ngủ, nó cắn lấy góc chăn rồi kéo ra.
“Aa, cho tao ngủ đi mà.” Trần Vũ Phong không mở mắt, tay vung loạn xạ muốn túm lại chăn, nhưng Đại Bạch rất nhanh, nó kéo hoàn toàn chăn ra rồi vứt sang một bên, tuy hình thể nó nhỏ nhưng sức mạnh thì rất tốt.
Không tìm thấy cái chăn, cậu chỉ đành dùng tay bịt lại lỗ tai rồi tiếp tục ngủ.
Đại Bạch không buông tha, nó nhìn cậu, rồi nhảy đến trước khuôn mặt cậu, đưa đầu nó qua, bắt đầu cọ loạn.
“Ha ha ha.” Trần Vũ Phong bị nhột đến bật cười, vừa dùng tay đẩy đầu nó ra vừa xin tha “Tao dậy rồi, dậy rồi đây, đừng cọ nữa.”
“Meo.” Nghe cậu nói Đại Bạch liền dừng lại nhưng mắt nó vẫn nhìn chằm chằm cậu, vừa hù doạ đưa đầu qua.
Nhìn nó như thế Trần Vũ Phong chỉ có thể ngồi dậy, nếu mà tiếp tục nằm chắc chắn nó sẽ dúi đầu qua mà cọ tiếp.
“Không biết mày là thú cưng hay là quản gia của tao nữa.”
Nói xong Trần Vũ Phong liền mang hai con mắt thâm quầng mà ngồi dậy, thức gần cả đêm, mới chỉ ngủ được một hai tiếng thì làm sao mà ngon giấc được.
Ngày hôm nay cậu cùng Đại Bạch lại tiếp tục đi vào rừng, có kinh nghiệm hôm qua, một người một thú lại đi sâu hơn vào trong, ánh đèn do thôn chiếu rất sáng, nếu lỡ đi đến tối trời thì vẫn biết đường mà về, với lại cậu có Đại Bạch dù đi lạc thì nó vẫn nhớ đường về.
Trần Vũ Phong cố tình đi khác đường hôm qua, lần này cậu đi vào nơi có rất nhiều cây kỳ lạ, thân nó giống nấm nhưng kích cỡ to lớn, tuy không cao như những cây khác nhưng cũng qua đầu cậu, tán cây xoè ra như cái nón, trên thân cây lại mọc ra vài cây nhỏ.
Tuy không biết nó là gì nhưng Trần Vũ Phong vẫn cầm lấy cây nhỏ mà hái xuống.
“Cái này ăn được không.”
“Meo.”
Dường như nghe cậu hỏi Đại Bạch liền lên tiếng đáp lại, nhưng căn bản cậu nghe không hiểu, thế là cậu để cây nhỏ lên miệng sau đó nhìn sang Đại Bạch, thấy nó không có động tác gì cậu mới cắn thử một miếng.
Hương vị giống nấm ở thế giới cậu nhưng cũng không giống, khi ăn vào miệng có cảm giác cơ thể được một luồng sinh lực chảy vào, nhưng rất ít.
Trần Vũ Phong cảm thấy thần kỳ muốn hái đem về, nhưng trong người cậu lại không có gì để đựng nó, hiện tại cậu còn phải đi tiếp vào trong.
Tiếc nuối thở dài một tiếng, cậu tiếp tục đi vào trong.
“Meo.” Đi được thêm một đoạn, không biết Đại Bạch cảm nhận được thứ gì, nó kêu lên một tiếng rồi nhảy khỏi vai Trần Vũ Phong.
Nó nhảy vào trong một lùm cây rậm rạp, sau khi nó nhảy vào từng tiếng kêu kỳ lạ từ bên trong phát ra.
Trần Vũ Phong tò mò nhưng không dám đến gần, lỡ như Đại Bạch không bắt được, cậu còn đến gần thứ đó nhảy bổ vào người cậu thì toi đời.
Tiếng kêu từng chút nhỏ dần rồi tắt ngỏm, Đại Bạch từ trong bụi cỏ đi ra, trong miệng kéo theo một con thú to hơn nó một cái đầu.
“Meo.” Thả chiến lợi phẩm xuống đất, Đại Bạch ngưỡng cao cổ, ánh mắt đầy khoe khoang.
Trần Vũ Phong nhìn con thú vừa chết dưới chân, thân hình nó giống một con heo con, nhưng đầu nó lại có hai lỗ tai khá dài, cả người nó lại là một màu nâu giống lợn rừng.
Nhưng dù nó là con gì Trần Vũ Phong nhìn thấy thịt của nó liền thèm, từ ngày đến thế giới này cậu chưa được ăn bữa nào tử tế cả, tuy ngày hôm qua cũng có thịt đó nhưng chẳng đủ no.
“Meo.” Đại Bạch nghiên đầu nhìn cậu, nó chờ cậu khen thưởng nhưng đợi nãy giờ vẫn không thấy cậu nói gì.
Trần Vũ Phong bị tiếng kêu giật mình, sau đó nhìn thấy Đại Bạch đang nghiên đầu liền không chịu nổi mà ôm nó lên hôn liên tục vào mặt nó.
“Mày đúng là cứu tinh, là tình yêu là cuộc sống của tao mà, nếu không có mày tao không chết vì dã thú giết thì chắc chắn cũng chết đói.”
Đại Bạch nghe hiểu Trần Vũ Phong nói liền càng thêm đắc ý, đuôi của nó phe phẩy không ngừng.
“Hôm nay cứ vậy đi, tao còn vài quyển sách cần đọc nữa không thể lại thức đêm như hôm qua, vành mắt đều đen cả rồi.”
Nhặt xác thú vắt lên vai, tay ôm Đại Bạch, Trần Vũ Phong xoay người đi dọc về đường cũ, giữa đường thấy cây giống nấm liền tiện tay hái vài cây nhỏ bỏ vào túi quần.
Một người một thú đem chiến lợi phẩm trở về thôn.
Hôm nay cậu về khá sớm dọc đường đi còn thấy vài thôn làng, nhưng ai nấy đều bận rộn không ai dư thời gian mà chào hỏi với cậu, điều này càng khiến cậu thoải mái hơn, một đường cứ thế về lều.
Dường như sống ở thế giới này cậu không còn ăn mỗi ngày ba bữa nữa, chỉ cần ăn một bữa là được, dù sao cả ngày cũng chẳng có cảm giác đói là bao, sự thấp thụ thức ăn ở thế giới này tương đối chậm hoặc do nhiều loại thức ăn có năng lượng cao nên việc cơ thể hấp thu năng lượng còn tương đối giới hạn.
Về tới lều Trần Vũ Phong quăng xác thú vào góc lều, ngã người lên chăn mềm mại cậu rút lấy một cuốn sách trong chồng sách rồi lật xem.
Cuốn sách khá mỏng, nội dung bên trong nó chỉ nói về sự phân chia các tộc cùng sức mạnh cải tiến.
Bên trong ghi, thế giới Arasina có rất nhiều chủng tộc sinh sống, ngoại trừ nhân tộc thì còn đến bảy tộc khác sinh sống, tuy nhiên bọn họ là những chủng tộc lánh đời, ngoại trừ tộc rồng thì nhân loại chưa từng thấy những tộc còn lại.
Có người nói những anh hùng đời trước từng nhìn thấy nhưng không ai tiết lộ bất kỳ điều gì, sau bao cuộc khủng hoảng cũng không ai để ý đến chuyện này nữa.
Trong cuốn sách ghi rất chi tiết về các tộc, mặc dù chưa từng nhìn thấy nhưng họ ghi lại giống như từng chứng kiến tận mắt vậy.
Còn về sức mạnh thì viết một cách đơn giản.
Sự phát triển sức mạnh của con người càng cao thì sự cung ứng giành cho những người mang trong mình sức mạnh càng ít, họ không thể thấp thu dưỡng chất từ các món ăn bình thường, dần dần những người có sức mạnh trở nên điên cuồng tìm kiếm thức ăn, cơ thể không đủ dưỡng chất không thể phát huy hết khả năng.
Nhưng không ngờ vài năm sau có người phát hiện, trong một số động vật, thực vật có sự biến dị, năng lượng có trong cơ thể chúng nó giúp người có sức mạnh chóng đỡ cơ thể, dần dần tất cả động, thực vật trên thế giới này cũng trở nên biến dị, người sức mạnh cuối cùng cũng không còn lo về sức khoẻ nữa mà ngược lại người bình thường trở nên sợ hãi, họ sợ cơ thể họ không thể hấp thu được năng lượng trong thức ăn.
Vài năm trôi qua mọi lo lắng của con người dần biến mất, họ đã cân bằng được cả hai bên, người có sức mạnh khi ăn vào sẽ bổ sung năng lượng cho cơ thể có khi còn tăng tiến sức mạnh, người bình thường thì khi ăn vào trở nên mạnh khoẻ, tuổi thọ cũng tăng thêm vài chục năm, tuy không thể đánh đồng với người có sức mạnh nhưng cũng đã đủ thỏa mãn.