Tước Đăng Tiên

Chương 37



Tinh Như đứng dậy khỏi giường, hai chân vẫn còn suy nhuyễn, nhưng y đứng đến thẳng tắp, khom người về phía Phong Uyên: “Cảm tạ Thượng thần cứu ta, tiểu tiên rời đi trước.”

Phong Uyên ngồi ở trường án, ngẩng đầu nhìn y, trong mắt chậm rãi dâng lên một tầng sương mù, trong sương mù lướt qua rất nhiều cảnh tượng kỳ quái, giống như có người nắm tay hắn, kêu hắn một tiếng điện hạ.

Hắn nhớ tới ngày đó ở Vong Ưu cung, tiểu yêu thú này cũng gọi hắn như vậy.

Sau một hồi, hắn nói với Tinh Như, “Ngươi trước tiên ở lại Vong Ưu cung đi.”

Tinh Như không hiểu Phong Uyên lại muốn chơi trò gì, y cúi đầu trả lời: “Tiểu tiên vẫn là không nên ở đây làm phiền Thượng thần nữa.”

“Bổn quân nói ngươi ở lại.”

Tinh Như ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, thần sắc có chút mê mang, ánh mắt y nhìn thoáng qua Vong Ưu cung một lát, sau đó dừng trên người Phong Uyên.

Vị thượng thần này trước nay luôn không biết sợ điều gì, lúc này đối diện với ánh mắt của Tinh Như lại phá lệ có chút chột dạ, hắn nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài tẩm cung. Tinh Như nhìn bóng lưng hắn rời đi, có chút trầm tư, mãi đến khi hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, y mới chợt nở nụ cười. Phong Uyên không sai, như lời hắn nói, chẳng qua là theo Thiên luật mà xử lý thôi.

Phong Uyên đến Trường Nhạc hiên, khi Mộng Xu tới liền thấy hắn đang cầm một cuốn sách, nhưng đã rất lâu không lật nổi một trang. Mộng Xu ngồi xuống đối diện với Phong Uyên, có chút tức giận nói: “Ngươi cùng Tập Cốc làm sao vậy?”

Phong Uyên ừ một tiếng, lật trang sách, ánh mắt lại không có tiêu điểm, tùy ý đáp: “Cái gì làm sao vậy?”

Mộng Xu thở dài: “Lúc trước ta nói duyên phận của ngươi rất nông cạn, mấy ngày trước ta xem quẻ cho ngươi, quẻ bói nói ngươi cùng người kia duyên phận đã tận rồi.”

Không biết vì sao, Phong Uyên đột nhiên nhớ tới ngày đó hắn cắt đứt sợi tơ hồng trên cầu Mãn Nguyệt. Khi ấy hắn cảm thấy vận mệnh thật hư vô, hơn nữa sợi tơ hồng kia quá nửa là mấy tiểu tiên đó cố ý lừa gạt, bây giờ nghĩ lại, hắn vô cớ có chút hối hận.

Thấy hắn không nói chuyện, Mộng Xu kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi bị tiểu yêu thú trụi lông kia mê hoặc?”

Phong Uyên rốt cuộc ngẩng đầu lên, hắn đem sách trong tay đóng lại, nhìn Mộng Xu, thong thả ung dung hỏi: “Làm sao ngươi biết định mệnh của ta không phải là y?”

Mộng Xu lắc lắc đầu: “Nếu như ngươi cùng tiểu tiên quân kia là định mệnh, hiện tại y ở Vong Ưu cung, duyên phận này sao có thể tận?”

Thấy Phong Uyên như đang suy nghĩ chuyện gì đó mà đặt ngón trỏ lên bàn nhẹ nhàng gõ gõ, Mộng Xu híp mắt lại, như hồ ly nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi thật sự thích tiểu tiên quân kia sao?”

Phong Uyên không những không trả lời câu hỏi của Mộng Xu mà còn hỏi ngược lại hắn một vấn đề khác: “Nếu ta muốn nhớ lại lần lịch kiếp mấy trăm năm trước… Thôi quên đi, nói với ngươi cũng vô dụng.”

Một người lịch kiếp xong, đã quên đi quá khứ, tuyệt đối sẽ không vô cớ có loại suy nghĩ này, Mộng Xu kỳ quái nhìn hắn: “Ngươi làm sao vậy? Đây không phải là quy định do chính ngươi đặt ra trước đây sao? Ngươi nhớ tới cái gì? Cái gì mà nói với ta cũng vô dụng?”

Trước đây, sau khi các tiên nhân trở về từ lịch kiếp, bởi vì bọn họ ở nhân gian vướng bận nhiều, đau khổ nhiều, kẻ thù nhiều, từ đó thường sinh ra tâm ma, nhiễu loạn hạ giới luân hồi, vậy nên Phong Uyên hạ chỉ dụ, sau khi lịch kiếp trở về, tiên nhân nhất định phải qua Cửu Đạo Vong Trần Lôi, đem chuyện cũ năm xưa tan thành mây khói.”

“Không có việc gì.” Phong Uyên ngoài miệng nói vậy, ngón tay lại ấn ấn huyệt thái dương.

Bộ dạng này của hắn thoạt nhìn không giống như không có việc gì. Mộng Xu cảm thấy Phong Uyên hôm nay rất kỳ quái, nhưng lại không tra ra được kỳ quái ở chỗ nào, tâm tư của Phong Uyên luôn khó đoán, vì vậy hắn tạm thời đè nén chuyện này trong lòng, nói với Phong Uyên: “Đúng rồi, còn một chuyện, Kiếm Ngô nói kết giới ở Cửu U giới đang có dấu hiệu suy yếu.”

Phong Uyên nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp bích rèm, ánh mắt đáp xuống ao sen ở phía xa, nói: “Chờ tìm thời gian, ta cùng Tư Tuyền đi Cửu U giới nhìn một chút.”

Ngày tiếp theo, Tư Quyền đến Vong Ưu cung tìm Tinh Như, lời đầu tiên hắn nói chính là: “Ta cùng Phong Uyên ngày mai đi Cửu U giới.”

Tinh Như ngẩng đầu lên, nhìn Tư Tuyền một lát rồi nói một tiếng cảm ơn.

Y không biết vị thượng thần này có phải hay không biết quan hệ giữa y và Phong Uyên, có lẽ hẳn là biết đi. Tinh Như cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vì sao Cửu U giới cũng có phong ấn Thiên Ma?”

“Có bốn phong ấn Thiên Ma, phân biệt ở ở nhân gian, Vô Tình Hải, Cửu U giới và yêu giới.” Tư Tuyền dừng một chút, tiếp tục nói: “Khoảng hơn trăm năm trước, phong ấn ở nhân gian bị con người phá vỡ. Lúc đó, Mộng Xu đang luyện trích tinh chi thuật, Phong Uyên vừa lịch kiếp trở về, thần hồn thương tổn, đang bế quan. Ta cùng Kiếm Ngô ở Đông Hải chém giết ác long, là một người ở nhân gian lấy thân mình, tu bổ phong ấn, khi trở lại thiên giới, chúng ta mới biết điều này. Sau đó, Mộng Xu lại tính ra được chỗ phong ấn suy yếu tiếp theo là ở Vô Tình Hải, vì vậy Kiến Ngô phái hai vị tiên quân đến đó lấy công chuộc tội. Hai vị tiên quân này bị mộng chướng ở Vô Tình Hải mê hoặc tâm trí dẫn đến nhập ma, đúng lúc Phong Uyên cảm ứng được một sợi thần hồn của mình ở Vô Tình Hải, kịp thời đuổi đến mới tu bổ được phong ấn Thiên Ma.”

Tinh Như gật đầu, sau khi nghe mấy lời của Tư Tuyền, nhiều chuyện trong quá khứ đã được liên kết với nhau.

“Cảm tạ Thượng thần.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.