Tinh Như mặt dài ra, đưa bát canh cho Cơ Hoài Chu: “Uống cái này đi, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, vĩnh viễn không gặp lại.”
“Đây là cái gì?” hắn hỏi.
“Bảo ngươi uống thì cứ uống đi, hỏi nhiều như vậy làm gì!”
Canh thịt tản ra một mùi khó chịu, Cơ Hoài Chu còn tưởng rằng y đang trả thù mình, cố ý làm cho hắn một bát canh khó ăn như vậy, Tinh Như của hắn lúc tức giận cũng đáng yêu như thế.
Hắn uống nước canh, nhìn Tinh Như rời khỏi lều, lại nghĩ đây là lần cuối cùng hắn nhìn thấy y trong đời, hắn có chút hối hận, lẽ ra nên ôm y thêm một lúc trong giấc mơ.
Không lâu sau, toàn thân hắn nóng ran như chìm trong biển lửa, cứ vậy hôn mê.
Ngày tiếp theo, Cơ Hoài Chu vậy mà còn sống, hắn mở bừng mắt ra. Sau khi quân y bắt mạch, kinh ngạc nói: “Độc trên người điện hạ đã được giải hết rồi.”
Cơ Hoài Chu sửng sốt, còn chưa kịp mặc áo khoác đã chạy ra ngoài tìm Tinh Như, hắn sợ Tinh Như đi rồi, không bao giờ gặp lại y nữa. May mắn thay, Tinh Như vẫn chưa rời đi, y đang sụt sịt thu dọn hành lý trong lều. Kỳ thực, y chẳng có gì để mang đi, chỉ là y không muốn rời xa điện hạ sớm như vậy.
Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Tinh Như quay đầu lại, phát hiện Cơ Hoài Chu đứng ở cửa, hung hăng nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Tìm ngươi a.” Quý Hoài Châu cười nói, mắt rưng rưng.
Tinh Như tức giận đến mức gào vào mặt hắn: “Cơ Hoài Chu! Ta thao co* m* ngươi!”
Quân lính bên ngoài nghe thấy tiếng Tinh Như hét lên liền bị dọa cho giật mình, đây là ai vậy, dám nói như thế với điện hạ.
“Ngươi học mấy lời này từ đâu vậy?”
Trong khoảng thời gian này, Tinh Như dành cả ngày trong doanh trại, học được không ít lời lẽ tục tĩu từ quân lính, y bĩu môi nói: “Ngươi quản ta?”
Cơ Hoài Chu có chút đau đầu, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện đó với Tinh Như, hắn đi tới, cầm lấy túi hành lý từ tay y nói: “Xin lỗi ngươi, Tinh Như. Những lời cô nói hôm qua đều không phải lời thật lòng.”
Tinh như nhìn chằm chằm hắn, mím môi, không hé miệng.
“Cô nghĩ rằng…” hắn im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Cô nghĩ rằng mình sắp chết, cô không muốn ngươi vì cô mà thương tâm.”
“Nhưng người đuổi ta đi, ta cũng rất thương tâm.”
“Nếu cô không đuổi ngươi đi, để ngươi biết hôm nay cô chết, ngươi sẽ tới Triệu quốc báo thù cho cô sao?”
Đến lúc đó Tinh Như sẽ phạm phải tội nghiệt lớn, thế gian này hết thảy đều có cái giá của nó, tội nghiệt y phạm phải hôm nay nhất định sẽ để lại hậu quả rất lớn trong tương lai.
Tinh Như mấp máy môi, y quả thật đã nghĩ tới điều đó, thậm chí còn nghĩ nếu như Cơ Hoài Chu không cho phép, y nên lừa Cơ Hoài Chu như thế nào. Nhưng rõ ràng là ngày hôm qua Cơ Hoài Chu sai, nên y liền ưỡn ngực lảng sang chuyện khác, trách móc hắn: “Người còn nói ta là yêu, mãi mãi không thế thành người.”
“Sao ngươi lại muốn thành người?” Cơ Hoài Chu tiến lên một bước, mỉm cười ôm lấy y, “Ngươi như vậy rất tốt nha. Ngươi như vậy sẽ có rất nhiều người không thích ngươi, nhưng cô lại thích ngươi nhất.”
Tinh Như hít hít mũi, “Nếu lúc đó người lại nói điều gì khó nghe, không chừng ta đã bỏ đi rồi, không bao giờ trở về nữa.”
Cơ Hoài Chu đưa tay sờ sờ đầu Tinh Như, thở dài nói: “Cô không nên nói mấy lời đó.”
Một lát sau, Cơ Hoài Chu buông tay ra, hỏi Tinh Như: “Đúng rồi, tối hôm qua ngươi cho cô uống cái gì?”
Tinh Như cúi đầu nhìn dưới đất, không nói lời nào.
“Tinh Như!”
Rất lâu sau, Tinh Như mới nặn ra một chứ: “Thịt a…”
“Thịt gì?” Cơ Hoài Chu cau mày.
“Là…là cái kia thịt a…”
Cơ Hoài Chu đột nhiên hiểu ra điều gì, bụng bắt đầu quặn lên không ngừng, tựa hồ có cái gì sắp nhảy lên.
“Không được phun ra!” Tinh Như vội vàng lấy tay che miệng Cơ Hoài Chu, “Người mà phun ra, ta liền đi cắt thêm một chén nữa.”
Quả nhiên là…
Cơ Hoài Chu đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua trong lều, có phải y cũng bưng chén canh này, sau đó bị đổ trên mặt đất, chính hắn lúc đó lại không có chú ý. Hắn hít sâu một hơi, thanh âm run run, ôm lấy Tinh Như, rất nhiều lời nghẹn ở cổ lại không cách nào nói ra.
Tinh Như tựa đầu vào vai hắn, nghẹn ngào: “Về sau không được lại không cần ta.”
“Sẽ không, không bao giờ nữa.”
Tinh Như hung hăng cắn vào vai Cơ Hoài Chu, đe dọa: “Nếu người không làm được, ta sẽ đào tim người ra, để xem xem nó có phải biến thành màu đen rồi hay không!”
“Được a.” Cơ Hoài Chu vỗ vỗ lưng y, dỗ dành, “Nếu có ngày đó, ngươi muốn làm gì thì làm.”
Tinh Như khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ, nếu sau này Cơ Hoài Chu không cần y nữa, chẳng những y sẽ xẻ nát tim hắn, còn nhốt hắn trong mộng để y bắt nạt suốt ngày.
Bọn họ cứ như vậy làm lành.
Sau khi trở về từ Bắc Cương, sức khỏe của Cơ Hoài Chu vẫn luôn không xấu cũng không tốt, bất quá Tinh Như luôn đòi hỏi rất nhiều, để thỏa mãn y, Cơ Hoài Chu thường xuyên phải uống thuốc bổ. Khi Tinh Như biết được điều này, y đã ôm lấy Cơ Hoài Chu, khóc lóc nói với hắn: “Không làm, chúng ta về sau không làm nữa được không?”
Cơ Hoài Chu dỗ dành y một lúc lâu mới thuyết phục Tinh Như rằng cơ thể hắn không có vấn đề gì. Bất quá sau đó, tần suất bọn họ lăn lộn với nhau quả thực ít đi nhiều. Tinh như sợ rằng hắn không chịu được, vì vậy khi đêm đến, y thường biến ra nguyên hình rồi nằm trong lòng Cơ Hoài Chu, để hắn ôm y như lúc còn nhỏ.
Những ngày tháng hạnh phúc như vậy kéo dài đến năm Hi Minh thứ mười sáu.
Cơ Hoài Chu năm nay hai mươi bốn tuổi, độc mà hắn trúng ở Bắc Cương lại tái phát, Tinh Như có cắt thịt cũng không thể loại bỏ độc tố trên người hắn. Sau này, Tinh Như nghe nói có một vị thần trên đỉnh Nam Sơn có thể cứu được Cơ Hoài Chu,q y liền chạy đi tìm.
“Chờ ta trở về.”
Đó là những lời cuối cùng y nói cùng Cơ Hoài Chu.
Điện hạ không đợi y, y cũng không đợi được điện hạ.
Khi quay lại, Tinh Như chỉ nhận được con mắt Cơ Hoài Chu để lại cho mình.
Y muốn đột nhập vào cung điện Đại Dận, muốn đòi công đạo cho điện hạ của y, nhưng Tinh Như bị phục kích, chính quốc sư đã cứu y và nói với y rằng cấm chế của Lan Tháp sẽ suy yếu sau 76 năm nữa.
Bảy mươi sáu năm sau, điện hạ của y đã trở thành một mảnh tro tàn. Cái gọi là tro tàn, chính là một ít bụi thừa còn sót lại sau khi người chết bị nghiền thành đan được.
Năm đó, vì bảo hộ y chu toàn, Cơ Hoài Chu đã giao dịch với quốc sư, sau khi hắn chết, máu thịt của hắn sẽ làm thành đan dược. Quốc sư ăn mấy viên đan dược ấy, lấy thân tuẫn đạo, tu bổ phong ấn Thiên Ma ở nhân gian.
Trước kia y luôn nghĩ rằng, cho dù một ngày nào đó, điện hạ có tóc bạc, rụng hết răng đi nữa, hắn cũng sẽ là một bộ dáng rất đẹp.
Nhưng y thậm chí không thể nhìn thấy một màn như vậy.
Điện hạ của y đã không còn từ lâu.