Tước Đăng Tiên

Chương 57



Tinh Như không biết điện hạ từ lâu đã không còn nữa.

Cành lá của Đế Nữ Tang rung rung, có vầng sáng nhạt màu quấn lấy thân cây leo lên, mấy cành cây mỏng manh màu đỏ rủ xuống, giống như một tấm lụa đỏ treo trên cây. Khung cảnh bỗng chốc thay đổi, Phong Uyên cứ vậy đi tới Lan Tháp hơn trăm năm trước, tận mắt nhìn thấy Tinh Như vì phá vỡ cấm chế mà thiêu rụi một thân lông vũ vốn chẳng còn bao nhiêu. Ngọn lửa lan rộng, từ trên đồi cháy đến tận dưới chân Lan Tháp.

Hắn mơ hồ biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lại chỉ có thể đứng yên tại chỗ, bất lực nhìn tất cả mọi thứ tua qua mắt.

Tinh Như mang theo nghiệp hỏa đến Lan Tháp, cuối cùng y không gặp được điện hạ.

Y ngơ ngác đứng ở nơi đó, nghe hòa thượng nói điện không còn nữa, nhận lấy một chút tro cốt còn sót lại. Ngẩn ngơ hồi lâu, y đột nhiên ngẩng đầu, nuốt xuống tất cả tro cốt, dâng nghiệp hỏa đốt cháy 300 dặm xung quanh.

Lan Tháp đổ xuống, Kính Hồ cạn khô, vạn vật khô héo.

“Đưa vào Vô Tình Hải, chịu phạt trăm năm.” Thật lâu sau, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

Khi ấy, Tinh Như đang ngồi dưới Lan Tháp, thế gian lặng im, như thể tất cả âm thanh đã bị một con quái vật khổng lồ nuốt chửng. Trời đổ mưa, Tinh Như ngã xuống, hai mắt đầy huyết lệ.

Phong Uyên giờ phút này cuối cùng cũng phá vỡ xiềng xích xung quanh, hắn lảo đảo chạy đến bên cạnh Tinh Như, quỳ rạp xuống đất, đưa bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt lạnh băng của y, nhẹ giọng gọi: “Tinh Như…”

Mưa rơi xuống người, giống như một lưỡi dao từ trên trời đáp xuống, cắt nát huyết nhục của hắn.

Tiếng sấm ầm ầm đột nhiên từ trên trời vang lên, sau lưng Phong Uyên có một trận lôi điện giáng xuống, đánh mạnh vào lưng hắn. Năm đó là tia thần hồn hắn để lại chặn lấy sấm sét, bây giờ lôi điện mạnh mẽ đánh thẳng xuống người, ép hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Phong Uyên không khổ sở vì điều này, hắn khổ sở vì Tinh Như của hắn cũng đã từng trải qua nỗi đau này.

Hắn ôm Tinh Như vào lòng, cúi đầu hôn lên mắt y.

“Tinh Như của ta a…”

Cuối cùng hắn cũng biết toàn bộ chuyện xảy ra vào Gia Bình năm thứ sáu.

Hắn từng ước rằng, Tinh Như của hắn mỗi năm khỏe mạnh, ngày ngày hạnh phúc.

Nhưng cuối cùng, Tinh Như phải chịu tất cả khổ sở trên thế gian này, vì hắn.

Thế mà, hắn không biết gì cả.

“Tinh Như…” Hắn từ dưới đất ôm y lên, dỗ dành nói: “Ta trở lại rồi, ta đưa ngươi về nhà, có được không?”

Tinh Như không nghe thấy, quần áo trắng như tuyết dính đầy máu đỏ tươi, đôi mắt y nhìn lên bầu trời, không biết đang nghĩ cái gì.

Phong Uyên ôm lấy y, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ dưới chân Lan Tháp, dâm bụt bên bờ Kính Hồ đung đưa cành cây trơ trụi trong gió, nắng vàng xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu xuống quang mang ấm áp. Phong Uyên ôn nhu nói: “Chúng ta về nhà thôi Tinh Như, ta trồng một cây ngô đồng ở ngoài sân, còn trồng rất nhiều nho mà ngươi thích.”

“Trước đây ta lừa ngươi, toàn bộ đồ chơi ngươi mua về đều đang cất ở ngăn tủ trong thư phòng.”

“Còn có, ta ở Lan Tháp khắc một tượng gỗ, trông rất giống ngươi, còn chút nữa mới hoàn thành.”

“Ta kỳ thực rất thích Tinh Như xuất hiện trong mộng của ta.”

“Ta không biết……”

“Thực xin lỗi, Tinh Như…

Thanh âm của hắn nghẹn ngào, trong miệng đắng chát, không thể nói thêm gì nữa.

Kỳ thực, hắn không thể làm gì cả, giống như Cơ Hoài Chu đã chết năm đó.

Cành cây xanh như ngọc của Đế Nữ Tang từ từ vươn ra, quả đỏ trong bóng tối phát ra ánh sáng mê người, nụ hoa nho nhỏ dần dần hé mở.

Hương thơm ngào ngạt, sắc đỏ như máu.

Mỗi bước hắn đi, mưa lại rơi nặng thêm một chút.

Hắn phảng phất đi rồi đi ngàn ngàn vạn vạn năm, con đường này vĩnh viễn không có điểm cuối.

Phong Uyên không nhớ mình đã đi trên con đường này bao nhiêu lần. Mỗi khi đi đến điểm cuối, hắn sẽ nhìn thấy Tinh Như biến thành vô số điểm sáng đỏ rực, tiêu thất ngay trước mắt hắn. Thế nhưng, quay đầu nhìn lại, Tinh Như của hắn vẫn ở dưới chân Lan Tháp, bạch y như tuyết, trên ngực thấm đẫm máu tươi, Phong Uyên lại đến bên y, cùng y chịu đựng khổ hình.

Nếu trong lòng hắn không nhớ rõ tất cả những chuyện này đều là huyễn cảnh của Đế Nữ Tang, có lẽ hắn đã bồi Tinh Như cùng chết ở chỗ này.

Trong bóng tối, cành lá của Đế Nữ Tang so với trước càng thêm sum xuê, hương hoa tràn ngập, đài hoa khẽ run, kết giới ngũ sắc ban nãy bị vỡ tan lại chậm rãi khôi phục lại, dây leo xuyên qua huyễn cảnh, cắt đến trên người Phong Uyên mấy đạo vết thương, hắn lại vẫn như cũ bước đi thật chậm, chỉ là hắn cũng không lại gẫn Đế Nữ Tang mà cứ quanh quẩn xung quanh nó.

Trên Vô Tình Hải, chiều buông nặng nề, mộng chướng chậm rãi lan đến. Mộng chướng hôm nay so với mấy ngày trước càng thêm nồng đậm, Mộng Xu đứng trong rừng trúc, lắng nghe bốn phía không ngừng vang lên tiếng rên rỉ, mặt không chút đổi sắc.

Gió đêm nhẹ thổi tới lại không thể thổi tan đi sương mù mộng chướng, trên bầu trời chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh, càng ngày càng thấp, như muốn ép người ta không thở nổi.

Trong biển sâu, toàn thân Phong Uyên ngập tràn mùi máu tanh, Đế Nữ Tang run rẩy vươn cành lá đến hút hết tất cả huyết khí, hoa đỏ trên cành càng thêm kiều diễm, sắc mặt Phong Uyên lại càng thêm tái nhợt. Hắn không quan tâm, có lẽ là không còn cảm giác, hắn có lúc thanh tỉnh, có lúc mơ mơ hồ hồ, chỉ là vẫn như cũ ôm lấy Tinh Như của hắn.

Phong Uyên cúi đầu nhìn Tinh Như trong lòng, hắn dường như đã biết cách thoát khỏi huyễn cảnh này, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Ta không thể tiếp tục bồi ngươi rồi, Tinh Như.”

Tinh Như đôi mắt đang mê man lập tức có tiêu điểm, dừng ở trên mặt Phong Uyên, môi khẽ nhúc nhích, Phong Uyên nghe được y nhẹ giọng gọi mình một tiếng điện hạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.