Đại môn ma cung bị đẩy ra, một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, Phong Uyên đứng dậy, bước nhanh dọc theo hành lang dài đến cung điện, nhìn Lưu Già ôm một con phượng hoàng lớn lung lay lảo đảo bước đi, hắn vội vàng chạy tới hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Lưu Già cúi đầu nhìn ma quân đang ngủ say, ho nhẹ một tiếng, giải thích với Phong Uyên: “Vừa rồi bệ hạ ra ngoài luyện kiếm, lúc đi ngang qua hồ Tình Tuyết nhất thời sơ ý rơi vào nước.”
Phong Uyên vừa nghe lời này, lại ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, liền biết y chắc hẳn là uống nhiều quá, tự mình lao đầu xuống nước.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, nói với Lưu Già: “Để ta.”
Lưu Già làm sao dám đem bệ hạ giao vào tay Phong Uyên, mặc dù hắn gần đây ở yêu giới biểu hiện rất tốt, nhưng chung quy Phong Uyên cũng không phải tộc nhân của yêu giới, không chừng trong lòng còn có âm mưu gì khác.
Nhưng mà không đợi nàng kịp mở miệng cự tuyệt, phượng hoàng trong ngực đã vỗ cánh lao thẳng vào lòng Phong Uyên.
Lưu Già: “…”
Bệ hạ, có cần phải vội vàng thế không?
Phong Uyên duỗi tay ôm lấy, nâng thân thể có chút khổng lồ của y, lông đuôi thật dài rũ xuống đất, hắn cúi đầu nhìn, trong mắt lộ ra vô hạn nhu tình.
Lưu Già đột nhiên cảm thấy suy đoán ma quân thực ra chính là con trai của Phong Uyên thượng thần thế mà cũng không quá vô lí, lúc trước không nên vì việc này mà đánh Túc Âm một trận.
Phong Uyên ôm ma quân vào phòng ngủ, tìm một chiếc khăn tương đối sạch sẽ, trước tiên lau cái đầu nhỏ ướt sũng của y. Tuy rằng ma quân say đến có điểm hồ đồ, nhưng vẫn cảm thấy thủ pháp của Phong Uyên không tồi, chờ hắn lau xong, y còn dùng sức run run đầu, trong miệng lẩm bẩm một câu, Phong Uyên nghe không rõ, chỉ mỉm cười lau khô toàn bộ nước trên cánh.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, tố nguyệt lưu thiên, khi ma quân tỉnh dậy thì đã quá nửa đêm, y biến lại thành hình người, ngáp một cái, uể oải từ trên giường ngồi dậy, muốn tìm chén uống nước, sau đó quay đầu liền phát hiện tẩm cung của mình còn một người nữa. Phong Uyên thượng thần ngồi trước trường án cách đó không xa, tay cầm bút lông sói, nhanh chóng đưa lên hạ xuống trên giấy Tuyên Thành. Hắn nghe trên giường truyền đến âm thanh, nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Ma quân chớp chớp mắt, mơ hồ cảm thấy người này thật sự không xem mình thành người ngoài, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi một câu: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Phong Uyên ngẩng đầu nhìn y một cái, tay không ngừng động, miệng nói: “Không phải ngươi còn thiếu một món vũ khí sao?”
Nghe thấy hai chữ “vũ khí”, ma quân liền dậy lên chút tinh thần, y nhảy xuống giường chạy đến bên người Phong Uyên, nhìn thấy trên án quả thực có rất nhiều hình vẽ vũ khí, đao, thương, kiếm, kích đều đủ cả, y nhìn hết cái này đến cái khác, thế mà đều rất thích.
“Ngươi muốn loại nào?” Phong Uyên hỏi.
Ma quân ngồi xuống bên cạnh trường án, hoàn toàn quên mất ý muốn thẩm vấn Phong Uyên nửa đêm sao lại chạy đến phòng ngủ của mình. Y chống cằm suy nghĩ, tham lam nói: “Có thể đem tất cả làm ra cho ta chọn không?”
Phong Uyên lắc đầu: “Nguyên thạch rất hiếm, không thể một lúc luyện ra nhiều vũ khí như vậy.”
Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt ma quân, Phong Uyên muốn đưa tay xoa đầu y an ủi, lại tự biết hiện tại không còn như xưa, đành nói: “Binh khí sau khi luyện xong so với tranh ta vẽ không khác nhau là mấy, ngươi xem thử có thích không?” Hắn dừng một chút, lại bổ sung: “Nếu ngươi có ý tưởng gì, cũng có thể vẽ ra.”
Ma quân thầm nghĩ, mình ngay cả đường thẳng cũng vẽ không xong, vẫn là không nên tự làm khó bản thân, nghĩ thế rồi y liền ngồi sát bên tay Phong Uyên: “Ngươi cứ vẽ trước đi.”
Phong Uyên ừ một tiếng: “Trên tủ cạnh giường có một ấm trà Vân Vũ, nếu khát thì uống một chút.”
Ma quân ồ lên một tiếng, đứng dậy, nhảy nhót chạy tới, bưng ấm trà trở lại, nhìn chằm chằm bút lông sói trên tay Phong Uyên. Chỉ một lát sau, y híp mắt lại, gật gà gật gù.
Sau khi Phong Uyên phác thảo xong bản vẽ, ngẩng đầu nhìn liền thấy y đã nằm trên bàn ngủ mất rồi. Hắn lắc lắc đầu, lần nữa ôm y trở lại giường.
Ngày hôm sau, ma quân mơ màng tỉnh dậy, nhìn một xấp bản vẽ bên gối, nhất thời lâm vào lựa chọn khó khăn. Y chọn mãi chọn mãi, trong tay còn lại ba bản, một trường thương, một trường kiếm và một cây cung, y ngửa đầu nói với Phong Uyên: “Ta muốn hết…”
Phong Uyên đã lâu không nghe y làm nũng với mình, hắn nghĩ, nếu lúc này Tinh Như đòi mình moi tim ra, hắn cũng sẽ làm không chút do dự. Trầm tư một lát, hắn nói: “Để ta nghĩ xem có thể đem cả ba loại vũ khí này luyện thành một hay không.”