Ma quân hài lòng gật đầu, vỗ vỗ vai Phong Uyên động viên.
“Ta phải trở về thiên giới lấy một ít nguyên liệu, rất nhanh sẽ trở lại.”
Ma quân thầm nghĩ, dù sao y cũng trồng ma điệp hoa lên người hắn, cho dù hắn có chạy trốn, y cũng có thể tìm về được.
Sau khi Phong Uyên rời đi, ma quân còn nhàm chán nghĩ, qua một thời gian nữa, nhóm tiên quân trên thiên giới không chừng đều di cư đến đây nha.
Mộng Xu nghe tin Phong Uyên đã trở lại Tử Vi cung, nghĩ rằng hắn bị ma quân đuổi về, định đến an ủi. Nhưng khi hắn đến Tử Vi Cung liền thấy Phong Uyên cong eo lục tung Trường Thu Cung, hắn sửng sốt một hồi, hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Tìm một chút nguyên liệu.”
Không đợi Mộng Xu mở miệng hỏi hắn tìm nguyên liệu gì đã nghe thấy Phong Uyên tiếp tục nói: “Đúng rồi, ta nhớ ngươi có một khối phỉ tỉ thạch, cho ta mượn đi.”
Cho hắn mượn còn có thể lấy lại sao? Mộng Xu vạn phần hối hận, tại sao mình chỉ nhớ ăn không nhớ đánh*, hai cái chân không nghe lời, cứ thích chạy tới Tử Vi Cung.
*Chỉ nhớ ăn, không nhớ đánh: Chỉ nhớ lúc tốt đẹp, không nhớ lúc bị đối xử không tốt.
Hắn hỏi: “Ngươi muốn phỉ tỉ thạch làm gì?”
Phong Uyên cũng không gạt Mộng Xu: “Tinh Như thiếu một món binh khí, ta muốn luyện nó cho y.”
Mộng Xu cũng đoán được chắc hẳn là vì vị bệ hạ của yêu giới kia, không khỏi nhắc nhở Phong Uyên: “Trước khi ngươi đem chính mình gả đi còn về nhà mẹ đẻ thu dọn của hồi môn à.”
Nói không chừng tương lai vừa mất phu nhân vừa thiệt thân.
Phong Uyên trầm tư một lát rồi nói: “Mấy ngày trước ta mới mài Côn Ngô kiếm, còn tính là sắc bén, chi bằng chúng ta ra ngoài đánh một trận?”
Mộng Xu đầu có bệnh mới ra ngoài cùng Phong Uyên đánh, hắn ho khan một tiếng, nói với Phong Uyên: “Chờ một chút, ta về lấy phỉ tỉ thạch cho ngươi.”
Phong Uyên nhanh chóng thu thập phần lớn nguyên liệu, nhưng vẫn còn thiếu một mảnh tuyết tinh thạch, thứ này chỉ có ở Cửu U giới, trên người hắn giờ đã không còn mối nhân quả kia, hiện tại đi Cửu U một chuyến cũng không sao.
– ——————————————–
Nước sông Phong chảy ngày đêm không ngừng, chậm rãi lưu chuyển, xác chết trôi trên mặt sông so với lúc trước hắn đến có vẻ nhiều hơn, hoa ngoài thành Canh Thủy bung nở như ánh ban mai, xương trắng dưới núi Tu Di chồng lên như tuyết. Vài con quạ đứng trên cành cây, hướng mặt lên vầng trăng đỏ nhạt như lưỡi đao giữa trời, thê lương mà kêu.
Nhìn thấy Phong Uyên đi tới, Cửu U bia linh hỏi một câu đã hỏi cả ngàn vạn lần: “Người còn có hối hận —— “
Nhưng mà nó còn chưa kịp nói xong phần còn lại, Côn Ngô kiếm đã tới trước mặt, thân kiếm tuyết trắng tản mát băng quang lạnh thấu xương, phảng phất như nó nói thêm một chữ nữa thôi, Côn Ngô kiếm sẽ cắt nó thành một đống đá vụn.
Nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên Cửu U bia linh bị người uy hiếp, nếu đổi lại người khác làm như vậy, nó liền trực tiếp giáng cự thạch xuống, đem đối phương nghiền thành từng mảnh vụn.
Nhưng mà, người trước mắt này không phải người khác, mà là chủ nhân thiên địa trước kia, Phong Uyên thượng thần, nó chỉ có thể dừng một chút, nuốt xuống những lời còn lại, thầm nghĩ vị này nhất định là bị cái gì kích thích, rõ ràng lần trước đến đây, thái độ của hắn còn rất tốt.
Phong Uyên không để ý đến nó, hắn bước thẳng vào Cửu U giới, dưới chân xuất hiện những gợn sóng nhàn nhạt, nháy mắt biến mất, mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Bia linh quay đầu, u oán nhìn bóng lưng Phong Uyên rời đi, cho dù nó rất ủy khuất nhưng cũng không dám giở trò gì trước mặt hắn.
Ở Cửu U giới, gió nức nở, gào thét suốt mấy ngày liền, cỏ dại bay đầy trời, tuyết tinh thạch đó nằm rải rác ở cực bắc Cửu U giới, cần phải băng qua một mảnh rừng dài mới tới được.
Phong Uyên đứng trên đất bằng, xung quanh có tám cửa đá cao lớn, trước mặt chỉ có một hành lang nhỏ hẹp, ánh sáng mờ mờ, bóng lưng mơ hồ phản chiếu trên bức tường phía sau, mỗi người tiến vào Cửu U đều phải chứng kiến cảnh này, chỉ có thể chờ trước mắt hiện ra ảo giác, sau khi ảo giác tan biến mới có thể nhìn thấy diện mạo chân chính của Cửu U.
Hắn chậm rãi đi dọc hành lang dài trước mặt, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nức nở nhàn nhạt, lại giống như tiếng sấm nổ vang bên tai, rốt cuộc, hắn không thể bước thêm chút nào được nữa.
Thanh âm này là của Tinh Như, trước đây hắn cũng từng nghe qua.
Lần đó, vì Tinh Như tự tiện xông vào Trường Thu cung nhìn lén Thiên Mệnh Văn Thư, hắn liền đem y đến Cửu U giới. Khi ấy hắn còn là một thượng thần lạnh nhạt vô dục vô cầu, mặc dù Cửu U bia linh hỏi hắn cả đời này có gì hối hận không, tâm vẫn lặng như nước, càng không bị quấy nhiễu bởi ảo giác trong Cửu U.
Hắn khi đó đứng ở đây, nghe y khóc phía xa, lại không biết y khóc vì cái gì.
Giờ đây hắn lại lần nữa nghe được.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, Tinh Như hết lần này đến lần khác kêu điện hạ, càng lúc càng thê lương. Thanh âm kia tựa hồ hóa thành vô số mũi tên sắc nhọn, đâm Phong Uyên đến huyết nhục mơ hồ, hắn đỡ lấy cửa đá, nghẹn ngào kêu hai tiếng Tinh Như.
Nhưng Tinh Như không thể nghe thấy được.
Thanh âm của y dần trầm xuống, vẫn thê lương như cũ, hồi lâu không dừng, Phong Uyên lảo đảo một chút rồi quỳ rạp xuống đất, ngón tay vuốt ve cửa đá, hắn muốn đi qua cánh cửa này, chạm vào Tinh Như của hắn, nhưng hắn không làm được.
Hắn không biết bây giờ Tinh Như thế nào? Đang nhận sự dày vò gì? Không cách nào an ủi y.
Thời gian và không gian trong Cửu U cảnh chồng lên nhau, nhưng trời cao vẫn không cho hắn được nhìn thấy y.
Cả đời này của bọn họ tựa như vĩnh viễn chỉ có thể như vậy, không biết, không nghe, không tương kiến.
Hắn từng đối xử với Tinh Như như vậy, hiện tại Tinh Như trong Cửu U giới cũng đối hắn như thế.
Một lúc lâu sau, Phong Uyên lại đứng dậy, nâng Côn Ngô kiếm trong tay, hung hăng chém vào cấm chế trên cửa đá, cấm chế này đem kiếm khí phản phệ lại, trước ngực Phong Uyên lập tức xuất hiện một vết cắt dài. Hắn như mất trí, liên tục chém mấy chục nhát vào cấm chế.
Cấm chế rốt cuộc cũng nới lỏng một chút, có âm thanh như tiếng thủy tinh vỡ vang lên. Phần lớn kiếm khí chém ra đều phản phệ trên người Phong Uyên, nhưng hắn vẫn xuống tay tàn nhẫn như cũ, không chút lưu tình. Lúc này, lục phủ ngũ tạng như bị nghiền thành một mảnh, tiếng sấm rền vang trong gió, giữa muôn ngàn đạo sấm sét, Phong Uyên bị ngăn ở cửa đá, chịu hình phạt lôi điện, hắn chậm rãi giơ lên Côn Ngô kiếm trong tay, thu hết lôi điện, hành lang tối tăm nháy mắt được chiếu sáng, lại nháy mắt chìm vào bóng tối vĩnh hằng.