Ma quân cảm thấy biện pháp này rất khả thi, liền từ trong tẩm cung đi ra, nói với Lưu Già: “Giúp ta chăm sóc hắn mấy ngày.”
Lưu Già nghi hoặc liếc phòng ngủ cách đó không xa, sau đó nhìn ma quân: “Bệ hạ, người đi đâu vậy?”
“Lên thiên giới.”
Lưu Già còn chưa kịp ngăn cản, thân ảnh ma quân đã biến mất.
Bệ hạ vừa nói liền rời đi, đến binh khí còn không mang theo sao?
Lưu Già thở dài một hơi, chỉ hi vọng các vị thượng thần trên thiên giới đều hòa bình hữu ái như Phong Uyên thượng thần, ngàn vạn lần đừng thương tổn bệ hạ.
– ——————————————
Thiên giới vẫn như xưa, bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gợn mây trắng xóa, hoa ưu đàm nở rộ như tuyết, tỏa hương khắp nơi.
Hai ngày nay, đám yêu ma bởi vì bị Thiên ma loạn tượng dọa sợ, thành thành thật thật ở yêu giới, cùng lắm là nhân lúc ma quân đi vắng, kéo nhau đánh vài trận, không lên thiên giới làm ầm ĩ.
Kết quả là, thủ vệ ở thiên môn ăn không ngồi rồi, không có gì để làm, đành dựa vào vũ khí trong tay, kể về những điều thú vị đã phát sinh, tỉ như đám yêu ma ngày càng điên rồi, bọn chúng thế mà nói Phong Uyên thượng thần quỳ gối trước ma quân, ma quân rất nhanh liền có thể thống nhất thiên hạ.
Ma quân lúc này mới tới thiên đình, thủ vệ chú ý tới y, mơ hồ cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc. Thấy trên người y lượn lờ yêu khí, thủ vệ trưởng tưởng y từ yêu giới tới, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Y đáp: “Ma quân.”
Thủ vệ ngẩn ra nhìn ma quân, đã nhiều năm không thấy ma quân đánh lên thiên giới. Hình như ma quân đời trước không chịu nổi hai bên sừng không cân xứng, đụng vào núi Thiên Lộc, trực tiếp bỏ mình, nhiều năm về sau, yêu giới không còn chủ.
Đây chính là tân ma quân mà đám yêu ma luôn miệng nhắc tới, y nhìn qua rất thảnh thơi, không giống tới đây đánh nhau, lại giống như đi kí kết hữu nghị.
Thủ vệ ta nhìn ngươi, ta nhìn ngươi, tình huống hiện tại có chút ngoài dự đoán, bọn họ có nên động thủ hay không?
Trong khi thủ vệ đang còn do dự, ma quân đã lướt qua bọn họ, tiến vào Cửu Trọng Thiên.
Thiên giới không phải nơi người của yêu giới muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thủ vệ lập tức tiến đến ngăn y lại. Ma quân nhếch môi cười, trường kiếm tuốt khỏi vỏ, khí thế dũng mãnh, nhất kiếm hoa khai, lưỡi kiếm như băng phong quét đến.
Thanh trường kiếm này là Phong Uyên tự tay rèn cho y, tuy rằng còn chưa đặt tên, nhưng thật sự dùng rất tốt, ma quân nóng lòng muốn xem trường thương và trường kiếm sẽ là hình dáng như nào.
Chỉ qua vài chiêu, nhóm thủ vệ đã đông cứng trong một lớp băng dày, hai canh giờ sau, lớp băng sẽ tự động tan ra.
Ma quân thu hồi trường kiếm, chậm rãi đi lên Cửu Trọng Thiên, nhìn qua thì phong cảnh ở thiên giới rất đẹp, so với trong tưởng tượng của y còn đẹp hơn nhiều, không hiểu sao Phong Uyên cứ luôn quẩn quanh ở yêu giới không chịu đi.
Y nhàm chán suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy mấy thứ này quả thật nhàm chán.
Hoa đào trong Thiên Đào Viên năm nay lại nở rộ, cảnh vật y như năm đó Tinh Như từ Vô Tình Hải đi lên thiên giới.
Khi đi ngang qua Thiên Đào Viên, ma quân nhìn thấy vài vị tiên quân đang tụ tập, kể chuyện về Phong Uyên thượng thần và một vị tiên quân tên Tinh Như, y không tự chủ mà dừng lại nghe một chút.
Họ nói rằng Tinh Như tiên quân ở Vô Tình Hải có liên quan đến chuyện lịch kiếp của Phong Uyên thượng thần, nhưng một con thỏ tinh tên Tập Cốc đã giả dạng làm y, ở trước mặt Phong Uyên thượng thần châm ngòi li gián khiến Phong Uyên thượng thần không có mấy thiện cảm với y. Cuối cùng, vị Tinh Như tiên quân kia nhảy xuống Đăng Tiên Đài, hồn phi phách tán.
Lúc đó, Phong Uyên thượng thần vừa thoát khỏi tâm ma ở Cửu U giới, vì tìm Tinh Như tiên quân mà không do dự nhảy xuống Đăng Tiên Đài, nhưng đáng tiếc hắn không thể tìm thấy y, Tinh Như tiên quân đã sớm không còn nữa.
Sau đó nghe nói, Phong Uyên thượng thần còn xông vào Vong Trần Lôi trận. Chuyện cũ năm xưa ùn ùn kéo đến, nhưng đoạn nhân duyên này chung quy đã hoàn đứt rồi.
Lúc trước Phong Uyên thượng thần chính tay cắt đứt sợi tơ hồng, ai mà nghĩ đến kết cục lại bi thảm như vậy. Nói đến đây, nhóm tiên quân thở dài một hơi, thổn thức không thôi.
Ma quân dựa vào gốc cây bên cạnh, nghe xong, một lúc lâu sau cũng không nhịn được mà mở miệng cảm thán một tiếng: “Thật bi thảm.”
Nhóm tiên quân gật đầu tán thành, nhưng động tác giữa chừng thì sững lại, thanh âm vừa rồi hình như không phải do bọn họ phát ra, bọn họ lập tức quay đầu về phía thanh âm truyền đến. Ngay lập tức, nhóm tiên quân ngây ngẩn cả người, đây chẳng phải là Tinh Như tiên quân mà bọn họ mới nhắc đến sao?
Vị tiên quân này… chẳng phải đã nhảy xuống Đăng Tiên Đài, hồn phi phách tán à?
Vậy người đang đứng trước mặt là ai?
Gặp quỷ sao?
Nhưng đây là ở thiên giới, sao có thể thấy quỷ.
Trong số đó, Tống Chu là người kích động nhất, khi hắn định thần lại thì bản thân đã đứng trước mặt ma quân, há miệng hồi lâu, cuối cùng cẩn thận mở miệng: “Tinh Như?”
Hoa đào trong Thiên Đào Viên tung bay, ma quân chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến đáp lại một tiếng, sau đó liềnnhìn thấy vị tiên quân trước mắt kích động đến nước mắt chảy ròng ròng. Ma quân có chút luống cuống tay chân, kỳ thật y muốn hỏi Mộng Xu thượng thần ở nơi nào.
Dù sao ở thiên giới, ngoại trừ Phong Uyên, y cũng chỉ biết mỗi Mộng Xu.
Nhưng phản ứng của tiên quân trước mặt lại để khiến y có chút khó xử, y hơi ngả về phía sau một chút, hỏi: “Ngươi có biết Mộng Xu thượng thần ở đâu không?”
Nhóm tiên quân cách đó không xa nghe y đến tìm Mộng Xu, trong lòng liền cảm thấy kì quái. Sao y lại tìm Mộng Xu thượng thần, không phải nên tìm Phong Uyên thượng thần sao?
Quả nhiên là bị Phong Uyên thượng thần làm tổn thương rồi.
“Mộng Xu thượng thần?” Tống Chu kỳ quái nhìn y, “Ngươi tìm Mộng Xu thượng thần làm gì?”
“Ta…có chút việc.”
Tống Chu mấp máy môi, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Vậy đi theo ta.”
Ma quân ừ một tiếng, cùng Tống Chu đi dọc theo Thiên Hà.
Tống Chu thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, lén lút nhìn ma quân bên cạnh, tuy rằng vừa rồi gọi Tinh Như y có đáp lại, nhưng dường như cũng không nhớ rõ mình là ai, y hiện tại so với trước kia khí thế hơn một chút.
Y đã nhảy Đăng Tiên Đài, có lẽ mất đi ký ức.
Nghĩ đến đó, Tống Chu không khỏi thấp giọng hỏi: “Ngươi hiện tại…là ai?”
Ma quân quay đầu liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Bản quân là chủ nhân của yêu giới.”
Y vừa dứt lời, Tống Chu liền phát ngốc tại chỗ, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà, ma quân cảm thấy thú vị, ôm ngực nhìn một hồi, cho đến khi Tống Chu tiên quân khó khăn lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn ma quân càng thêm nóng bỏng, hắn nói: “Bệ hạ, ta là Tống Chu.”
Ma quân gật gật đầu.
Tống Chu nhìn y hồi lâu, cuối cùng thở dài hai tiếng: “Khó trách, khó trách…”
Khó trách năm đó nhìn thấy Tinh Như ở thiên giới, hắn lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Hắn từng ở yêu giới canh chừng trứng phượng hoàng nhiều năm như vậy, cảm thấy quen thuộc là chuyện đương nhiên.
Ma quân không hiểu Tống Chu đang khó trách khó trách cái gì, chỉ thấy phong thủy ở thiên giới quả nhiên không quá tốt, vì sao hết người này đến người khác tâm thần đều có vấn đề như vậy?