Cuồng phong cuốn lấy cát vàng, từ chân trời cuồn cuộn mà đến, núi non mờ ảo, như ẩn như hiện.
Một linh cảm chẳng lành mơ hồ dâng lên trong lòng Túc Âm, hắn dường như thấy được cảnh tượng sinh mệnh mình kết thúc.
Nghĩ nghĩ, ma quân lấy ra một chiếc khăn tay, đưa đến trước mặt Túc Âm, lạnh lùng nói với hắn một câu: “Cắn lấy.”
“Bệ hạ bảo ta cắn cái này làm gì?” Túc Âm vừa hỏi vừa nhét khăn vào miệng.
Ma quân mặt không cảm xúc nói: “Bổn quân sợ ngươi kêu quá to.”
Túc Âm trong đầu đột nhiên dâng lên nghi hoặc, hắn không hiểu ý tứ của ma quân, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vô tội nhìn y, giống như hươu non mới sinh còn chưa rành thế sự.
Tuy nhiên, ma quân không vì vậy mà sinh ra tia thương hại nào, một quyền nhanh chóng đáp xuống mặt hắn.
Ma quân vừa đánh vừa cười lạnh, “Phụ thân là thượng thần?”
Túc Âm không nói nên lời, chỉ có thể ô ô không ngừng.
“Phụ thân?”
“Ô ô ô ——”
“Có vài phần giống nhau?”
“Ô ô ô ——”
– ——————————————-
Thật lâu sau, gió cát bình ổn, thiên địa khôi phục tĩnh lặng như xưa, mấy đóa hoa trắng nở rộ, núi đồi phía xa như được bao phủ một màn tuyết.
Lúc Lưu Già gặp lại Túc Âm, Túc Âm đã gần như một nửa tàn phế, hắn ngồi bên hồ Tình Tuyết với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng vù, vẻ mặt buồn bã, lệ rơi như mưa.
Thấy hắn bộ dạng hắn đáng thương như vậy, Lưu Già hiếm khi dùng giọng điệu ôn nhu hỏi: “Ngươi nói gì với bệ hạ mà khiến người tức giận đến thế?”
Túc Âm sụt sịt, nức nở nói: “Ta không có nói gì a. Ta thấy bệ hạ có chút buồn rầu về Phong Uyên thượng thần, liền nói dối một chút để an ủi. Ta nói là chúng ta đều biết chuyện Phong Uyên thượng thần là phụ thân người, bệ hạ không cần lo lắng. Bệ hạ không biết ta vì người mà phải dối lòng như nào, kỳ thật hai người một chút cũng không giống nhau… “
Túc Âm nói xong, một lúc lâu sau cũng không thấy Lưu Già lên tiếng, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt Lưu Già có một cỗ âm trầm mà hắn không hiểu, Túc Âm vẫn ngu ngốc hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Biểu cảm trên mặt Lưu Già nhất thời rất khó hình dung, một lúc sau nàng mới sâu kín trả lời: “ta không biết hiện tại có thật là ngươi vẫn còn sống hay không.”
Sau khi Lưu Già nói xong, chỉ nghe Túc Âm oán giận nói: “Kỳ thật về phương diện này ta cũng lo lắng lắm, bệ hạ đánh người cũng thật đau!”
Sau khi nói xong, Túc Âm vẫn còn ủy khuất mà phàn nàn: “Tại sao lại đánh ta? Nhi tử không phải đều mong giống phụ thân mình sao?”
Lưu Già thở dài một hơi, lúc này nàng triệt để không còn ôm bất cứ hy vọng gì về đầu óc của Túc Âm, nàng hảo ý nhắc nhở: “Người có bao giờ nghĩ rằng, sở dĩ Phong Uyên thượng thần đối xử tốt với bệ hạ như vậy là vì hắn thích bệ hạ không?”, để ngăn cản Túc Âm hỏi liệu đó có phải là tình yêu của người cha dành cho con trai mình không, Lưu Già bổ sung: “Là kiểu thích giữa hai người yêu nhau.”
Kỳ thật, nàng cũng chỉ mới nghĩ đến gần đây. Có lẽ khi bệ hạ lịch kiếp đã cùng Phong Uyên thượng thần xảy ra chuyện gì đó không thể nói rõ.
Có lẽ trước đây Túc Âm chưa bao giờ nghĩ đến chiều hướng này, nhưng nghe thấy vậy, hắn sửng sốt, chớp chớp mắt, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: “Này cũng thật kích thích đi?”
Lưu Già nghĩ thầm, cái này thì có gì kích thích, trước kia còn có một ma quân nam phẫn nữ trang chạy lên thiên giới lừa gạt Mộng Xu thượng thần kìa. Ngay sau đó nàng chợt nghe Túc Âm thở dài: “Nhưng bọn họ là phụ tử a!”
Lưu Già: “…”
Quả nhiên không nên hy vọng xa vời rằng Túc Âm có thứ gọi là não.
Tùm một tiếng, Túc Âm bị Lưu Già thẳng chân dá xuống hồ Tình Tuyết.
Túc Âm đứng trong hồ, hai mắt mở to vô tội, ngửa đầu nhìn Lưu Già, có chút ủy khuất hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Lưu Già nhàn nhạt nói: “Ngươi đầu óc không tốt lắm, ngâm trong nước cho tỉnh táo chút đi.”
Nước hồ Tình Tuyết lạnh như băng, Túc Âm cả người ướt đẫm như con gà rớt vào nồi canh, thập phần chật vật, gió lạnh thổi qua, hắn run run rẩy rẩy ôm lấy cánh tay, hắt xì liên tục, lại ngại Lưu Già còn đang đứng bên hồ nhìn chằm chằm, không dám từ hồ bò ra.
Khi Phong Uyên tỉnh dậy, ma quân vừa đánh Túc Âm xong, y hiện giờ thần thanh khí sảng ngồi trên xích đu, tay ôm vò rượu, cũng không có uống, chỉ thi thoảng cúi đầu ngửi một chút.
Phong Uyên không biết mình mới bị bịa đặt mối quan hệ với ma quân, hắn đem bụi bặm trên trường cung lau sạch sẽ, đưa đến trước mặt y: “Thử xem?”
Ma quân ngoan ngoãn đặt vò rượu xuống, đứng dậy cầm lấy trường cung trong tay Phong Uyên, kéo dây cung hướng về phía núi giả. Mũi tên này là yêu lực kết thành, một ánh lửa bắn ra, như một đạo hỏa long chớt qua, núi giả oanh một tiếng nổ tung, tinh hỏa bắn ra bốn phía.
Trường kiếm như hàn băng, trường cung như liệt hỏa, còn có trường thương, không biết sẽ là bộ dạng gì.
“Cũng tàm tạm.” Ma quân nhìn nhìn trường cung trong tay nói, Phong Uyên lại nhìn ra trong mắt y có chút hưng phấn, hắn cười cười, cảm thấy bệ hạ vẫn đáng yêu như xưa.
Phong Uyên lại lần nữa ngồi xuống trước bàn đá, trong tay cầm một nguyên thạch thô ráp, tiếng ngọc thạch leng keng vang lên bên tai ma quân. Y dựa vào đại thụ phía sau, tay kéo cung tên, tiếng tranh tranh tranh không dứt, nhưng không có mũi tên nào bắn ra. Y quay đầu nhìn Phong Uyên một lát, nói: “Ngươi… không thì…nghỉ ngơi một chút đi.”
“Làm xong ta liền nghỉ ngơi.”
Phong Uyên hiện tại căn bản không thể dừng lại được, dường như có một hắn khác đang ở bên thúc giục nhất định phải nhanh nhanh đem thần binh này luyện xong, tựa như thời gian của hắn chỉ còn lại vài cái chớp mắt.
Ma quân chỉ khuyên một câu rồi không nói gì nữa, y cúi đầu nhìn Phong Uyên một hồi, ôm vò rượu đi đi lại lại quanh tẩm cung. Thấy y trở về, Lưu Già bước lên trước nói: “Bệ hạ, Túc Âm đã bị ta phạt đóng cửa hối lỗi rồi.”
Ma quân ừ một tiếng, y ngồi trên đế tọa, cụp mắt xuống, mân mê cái tua vàng nhạt buộc ở vò rượu, một bộ dạng hứng thú ít ỏi.
Lưu Già nhìn y một hồi, Túc Âm ít ra cũng nói đúng một chuyện, hiện tại bệ hạ thật sự phiền muộn, nàng nhẹ giọng hỏi: “Tại sao bệ hạ lại phiền muộn như vậy?”
Ma quân nhướng mi liếc mắt nhìn Lưu Già, thật ra y cũng không phiền muộn gì cả, chỉ là có một số việc y không cách nào đoán ra.
Y muốn biết rốt cuộc mình đã ở trong hoàn cảnh nào mới chọn cách quên đi tất cả.
Là bởi vì Phong Uyên đối xử với mình quá tệ sao? Nhưng câu chuyện được kể bởi các tiên quân kia dường như không có gì to tát lắm, hắn là một thượng thần cao cao tại thượng, mà Tinh Như chỉ là một tiên quân nho nhỏ đi lên từ Vô Tình Hải, hai người vốn dĩ không có quá nhiều liên hệ.
Hết thảy đều là ý trời, hết thảy đều là duyên phận nông cạn.
Y hiện tại càng muốn biết, Phong Uyên vì sao chọn lưu lại bên cạnh y.
Ma quân đưa tay, ấn ấn thái dương, bên tai nghe Lưu Già hỏi: “Bệ hạ vì Phong Uyên thượng thần mà ưu sầu sao?”