Tước Đăng Tiên

Chương 82



Mấy ngày sau đó, Phong Uyên trong ngự hoa viên cũng không gặp lại ma quân, hắn mơ hồ nhận ra rằng y đang trốn tránh mình, nhưng lại không biết nguyên nhân là gì.

Cùng lúc đó, Mộng Xu từ thiên giới truyền âm xuống, kêu hắn mau quay về. Phong uyên cười khổ đem thần binh đã luyện chế xong để vào tẩm cung. Ma quân hiện tại vậy mà thành thành thật thật nằm trên giường ngủ say.

Phong Uyên đi đến, nhỏ giọng nói với y: “Ta phải đi rồi”, nói xong hắn đưa tay lên xoa xoa đầu y.

“Nếu như sau này…”

Hắn muốn nói là, nếu sau này muốn gặp, chỉ cần kêu hắn một tiếng.

Nhưng có lẽ, không có cái sau này như vậy.

Hắn nhẹ nhàng đặt thần binh lên mặt bà nhìn bệ hạ lần cuối rồi xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên thanh âm của ma quân truyền đến: “Còn trở về không?”

Ngoài cung gió rít gào như ngừng lại, đầy trời tuyết bay biến thành bướm trắng dập dờn, vạn vật yên tĩnh, đèn hoa sen xoay tròn nở rộ.

Cả người Phong Uyên run lên một chút, phảng phất như bị rút đi thần hồn, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn ma quân, ánh mắt vẫn ôn nhu như nước, cười nói: “Sẽ trở về.”

Hoa trong Thiên Đào Viên bung nở như gấm, hoàng hôn rực rỡ phía tây chân trời, muôn vạn tia sáng chiếu xuống, mây vàng tầng tầng lớp lớp, hồ Thái Huyền gợn sóng lăn tăn.

Phong Uyên vừa trở lại Tử Vi cung, Mộng Xu đã ôm một chồng công văn đi tới, nói với hắn: “Kiếm Ngô đi Cửu U giới rồi, công văn còn chưa kịp xử lý, ngươi trở về, trước tiên xử lý hết chỗ công văn này đi.”

Phong Uyên sửng sốt một chút, nhận lấy công văn Mộng Xu đưa tới, hỏi: “Tư Quyền đi Cửu U giới còn chưa về sao?”

Mộng Xu ừ một tiếng, nói: “Bất quá Kiếm Ngô đến đó rồi, hẳn là không có chuyện gì.”

Hắn đợi một hồi cũng không đợi Phong Uyên an ủi mình, Mộng Xu rõ ràng có chút lo âu, hắn chắp tay sau lưng đi hai vòng quanh Trường Thu cung, một lát thì cau mày, một lát lại nghiến răng. Hắn vừa quay đầu muốn cùng Phong Uyên nói một chút vì sao Tư Tuyền đến Cửu U giới lâu như vậy còn chưa quay về, lại thấy Phong Uyên đã ngồi trước trường án, nhấp bút xử lý đống công văn mà Kiếm Ngô lưu lại.

Mộng Xu đi tới, hai tay chống trên trường án, mở miệng muốn nói, lại cảm thấy bây giờ mình có nói gì cũng phí lời, cuối cùng hắn vỗ vỗ trường án: “Không được, ta phải trở về Nguyên Minh cung tính một quẻ, mặc kệ thế nào, ngươi đem công văn xử lý xong rồi lập tức bế quan đi.”

Phong Uyên nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không quá mức để ý, động tác trên tay vẫn như cũ. Chẳng qua là một cái phong ấn Thiên Ma, hiện giờ đã có hai thượng thần đến đó, chắc hẳn sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Xử lý xong công văn tồn đọng, Phong Uyên đến yêu giới, lại nghe ma quân không có ở đây, y cụ thể đã đi đâu, bọn họ cũng không biết.

Sau đó, Lưu Già đến nói với Phong Uyên, bệ hạ hình như là đi nhân gian.

Khoảng thời gian này bởi vì bận rộn với công việc ở thiên giới, Phong Uyên không thể ở yêu giới đợi y, hắn nghĩ nghĩ liền để lại hai cành đào nở rộ trong tẩm cung rồi quay về.

Trong Nguyên Minh cung, Mộng Xu cúi đầu nhìn quẻ bói trước mặt, đồng xu trong tay rơi xuống đất, âm thanh trong trẻo, như ngọc thạch chạm nhau, leng keng vang vọng không dứt trong cung điện trống rỗng.

Sắc mặt của hắn không được tốt lắm, hắn đã tính mấy lần, quẻ tượng vẫn trước sau như một – đại hung.

Sao lại là quẻ đại hung? Cho dù phong ấn Thiên Ma có bị phá, hẳn cũng không tệ đến thế, chẳng lẽ còn điều gì bọn họ chưa biết sao?

Mộng Xu vội vàng đến Tử Vi cung tìm Phong Uyên, đem chuyện này nói cho hắn biết, Phong Uyên suy nghĩ một chút, sau đó nói với Mộng Xu: “Để ta đến Cửu U xem một chút.”

Mộng Xu nghe vậy lập tức nhíu mày, không đồng tình nhìn Phong Uyên, lần đầu tiên ở trước mặt hắn giễu cợt thiên địa đồng chủ: “Ngươi tự nhìn xem mình bây giờ là cái dạng gì? Ngươi có đi cũng chỉ kéo chân Kiếm Ngô, nếu thật sự có lòng liền nhanh nhanh bế quan đi.”

Phong Uyên nghĩ một lát, triệu ra Côn Ngô kiếm, chậm rì rì nói với Mộng Xu: “Chẳng thà bây giờ chúng ta ra ngoài đánh một trận, xem rốt cuộc là ai kéo chân ai?”

Mộng Xu lập tức im miệng, cho dù hiện tại Phong Uyên thoạt nhìn như tấm da giòn, hắn cũng thật không dám cùng Phong Uyên đánh một trận, vội vàng xua tay, làm bộ lớn tiếng nói: “Đã đến lúc này rồi, hai người chúng ta không nên giết hại lẫn nhau.”

Phong Uyên thong thả thu hồi Côn Ngô kiếm, Mộng Xu thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: “Mặc kệ thế nào, vẫn là để ta đi, cho dù bây giờ ngươi mạnh hơn ta một chút thì đến Cửu U giới gặp chuyện gì cũng không chống được bao lâu. Huống hồ, đống công văn đó ta vừa nhìn liền đau đầu không thôi, cho nên, ngươi vẫn là ở lại một thời gian đi.”

Mộng Xu biết mình không am hiểu đánh nhau, nếu không mấy trăm năm trước đã không bị tên ma quân giả nữ kia dọa cho một trận, nhưng dù sao hắn vẫn là một thượng thần, trong vài thời điểm vẫn còn chút tác dụng

Không nghe thấy Phong Uyên trả lời, Mộng Xu tiếp tục nói: “Ta chỉ đến bên ngoài Cửu U xem một chút liền về, ngươi không cần quá lo lắng.”

Phong Uyên cuối cùng nhìn hắn một cái, như suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới nói: “Được rồi, ngươi cẩn thận chút”

Mộng Xu gật gật đầu, “Ngươi không có việc gì làm liền nhanh bế quan đi, Tinh Như tiên quân hiện tại đã là chủ nhân yêu giới, nghe nói ngươi còn luyện cho y một thanh thần binh, phỏng chừng hiện tại dưới bầt trời này không ai có thể khi dễ được y.”

Nghe Mộng Xu nhắc tới Tinh Như, trong mắt Phong Uyên ý cười chợt lóe qua.

Mộng Xu giật giật khóe miệng, Phong Uyên trước mặt bọn họ cùng Phong Uyên trước mặt ma quân như hai người khác nhau. Nếu không biết đầu đuôi câu chuyện, sợ là sẽ cho rằng Phong Uyên phản bội thiên giới, gia nhập dưới trướng ma quân. Trên thực tế, nếu ma quân có ý chiêu mộ Phong Uyên, cũng không phải không xảy ra khả năng này.

Mộng Xu suy nghĩ linh tinh lung tung đi ra từ Tử Vi cung, chuẩn bị một chút liền đến Cửu U giới.

Thiên giới vẫn yên bình như vậy, một hàng hạc trắng đứng ở bên cạnh Thiên Hà, bầu trời quang đãng, bông tuyết lặng yên hòa tan vào làn nước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.