Tước Đăng Tiên

Chương 86



Là dáng vẻ của Thái Tử Đại Dận hơn trăm năm trước.

“Ngươi… ” Mộng Xu nhìn mộc nhân hồi lâu, cẩn thận hỏi Phong Uyên, “Ngươi có phải không có ý định từ Cửu U giới trở về?”

Phong Uyên mỉm cười, Mộng Xu hoàn toàn không thể nhìn ra trong nụ cười ấy ẩn chứa loại cảm xúc gì.

Hắn đưa tay lên, ngón trỏ cùng ngón giữa điểm ở mi tâm mộc nhân, mang ký ức của Cơ Hoài Chu và mình cùng rót vào trong thân thể kia. Từ nay mộc nhân sẽ thay thế hắn, ở một bên bồi Tinh Như, cho đến lúc y không cần hắn nữa.

Mộng Xu ngồi một bên, yên lặng nhìn một màn này: “Dù ngươi có làm tinh xảo đến mức nào cũng không thể chắc chắn rằng y sẽ không phát hiện ra.”

“Sẽ không,” Phong Uyên dừng một chút, “Chỉ cần…”

Chỉ cần hắn không nói ra.

Mộng Xu lại tự mình minh bạch, hắn muốn hỏi Phong Uyên, nếu một ngày Tinh Như tiên quân khôi phục ký ức, lúc ấy y còn có thể không nhận ra sao?

Nghĩ lại nghĩ, Đăng Tiên Đài không giống Vong Trần lôi trận, Phong Uyên có thể chống đỡ mấy trăm đạo thiên lôi từ Vong Trần lôi trận, lấy lại ký ức, nhưng ma quân muốn tìm, lại cũng không nhanh như vậy.

Huống hồ, đã đến bước này rồi, hắn cũng không muốn Phong Uyên vì vậy mà suy nghĩ nữa.

“Khởi ——”

Phong Uyên vừa dứt lời, mộc nhân trên giường chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Phong Uyên cũng không kinh ngạc chút nào. Hắn lãnh đạm từ trên giường đứng dậy, không nhanh không chậm sửa sang lại bạch y nho nhã, có chút khí thế của Phong Uyên.

“Tinh Như đâu?” Hắn hỏi.

Không đợi người khác trả lời, hắn cười một chút, trong mắt lại nồng đậm ý cười, tự mình trả lời: “Ta nhớ ra rồi, y là ở yêu giới.”

Mộng Xu ở một bên quan sát, không khỏi tặc lưỡi. Phong Uyên lịch kiếp thì ra là cái dáng vẻ này, cùng Phong uyên trên thiên giới có chút giống nhau, chẳng qua, khi nhắc đến Tinh Như, ôn nhu trong mắt phảng phất như sắp tràn ra.

Phong Uyên nhìn hắn chằm chằm một hồi, miễn cưỡng hài lòng, mộc nhân vốn dĩ vì Tinh Như mà sinh ra, đợi đến khi y không cần hắn nữa, mộc nhân tự nhiên sẽ hóa thành gỗ mục, quay về với thiên địa.

“Ta đưa hắn đến yêu giới.” Phong Uyên nói xong liền cùng mộc nhân biến mất trước mắt Mộng Xu.

Một mình đứng trong Trường Thu cung trống trải, Mộng Xu đưa mắt nhìn Thiên Mệnh Văn Thư cách đó không xa, bên trên mơ hồ chiếu lên ảnh ngược của hắn, nặng nề thở dài một hơi.

Tuyết trong yêu giới còn chưa tan hết, gió đêm phảng phất mang theo yêu khí ngọt lịm, mỗi nơi gió lướt qua đều mang lại cảm giác rất dễ chịu.

Phong Uyên tự mình mang mộc nhân đến bên ngoài ma cung, sau đó ẩn thân, chờ bệ hạ từ trong cung đi tới, muốn nhìn y một lần cuối.

Ma quân vừa tỉnh rượu, đèn lồng lưu ly trong tẩm cung chậm rãi nở rộ, lưu quang tỏa ra bốn phía. Y ôm đầu, muốn nhớ lại một chút chuyện đêm qua nhưng trong đầu toàn là một mảnh hỗn độn, y buồn rầu gõ gõ, sau đó liếc mắt liền thấy trên bàn nhiều hơn hai cành đào, biết rằng Phong Uyên lại tới, không tự chủ mà nở nụ cười.

Cười xong, y từ trên giường đứng dậy, đem hoa đào cùng hai cái lúc trước đặt ở bên gối, thay y phục, sau đó rời cung, định đến Lạc Hà lâm tìm đám yêu ma luyện tập một chút.

Vừa đẩy cửa tẩm cung, ma quân liền nhìn thấy một thân ảnh thon gầy đứng trong màn sương mờ nhạt, y nhìn hắn, phảng phất như xa cách cả một đời.

Ma quân bất động tại chỗ, y biết đó là Phong Uyên, nhưng lại khác với Phong Uyên thường ngày, hắn hôm nay là dáng vẻ khi đó y gặp ở Cửu U giới.

Là Cơ Hoài Chu, là điện hạ.

Ma quân do dự một lát mới đi qua, chăm chú nhìn hắn thật lâu, cuối cùng thấp giọng hỏi: “Dáng vẻ ngươi hôm nay…sao lại như vậy?”

“Hôm qua khi tới đây, nghe ngươi kêu điện hạ, liền nghĩ dùng dáng vẻ này đến đây gặp ngươi.” Mộc nhân có ký ức của Cơ Hoài Chu và Phong Uyên. Hắn từ máu đầu tim của Phong Uyên mà có sinh mệnh, tự nhiên kế thừa tình yêu của Phong Uyên dành cho ma quân, hắn hỏi y: “Không thích sao?”

Đương nhiên thích, nhưng thật ra y cũng không đặc biệt thiên vị khuôn mặt này, ma quân híp mắt đánh giá hắn, một lúc lâu mới bình luận: “Ngươi tựa hồ có chút kỳ quái.”

Mộc nhân so với Phong Uyên bớt gò bó hơn, tâm tình phóng khoáng, thấy ma quân lộ ra vẻ mặt mê mang, hắn đưa tay xoa xoa đầu y: “Nơi nào kỳ quái?”

Động tác này kỳ quái a.

Ma quân có chút ngây người, lại không né tránh.

Phong Uyên nhìn bọn họ sóng vai đi đến hồ Tình Tuyết, lại nhìn lên bầu trời âm u, dường như có một cơn mưa lớn trút xuống đầu hắn. Vậy là, trong cơn mưa này, hắn mất đi Tinh Như, y mãi mãi không trở về nữa.

Nếu như hắn lịch kiếp trở về không mất đi ký ức, nếu như hắn ở thiên giới đối tốt với Tinh Như một chút, nếu như tơ hồng kia chưa bao giờ đứt đi, nếu như…

Thiên đạo vô tình, làm gì có cái gọi là nếu như.

Hắn không sợ mình vĩnh viễn không trở về từ Cửu U, hắn chỉ sợ Tinh Như một lần nữa chịu đựng nỗi đau do hắn rời đi.

Cầu Tinh Như của hắn, mỗi năm khỏe mạnh, ngày ngày hạnh phúc.

Điều hắn muốn, từ rất lâu về trước, cũng chỉ có vậy thôi.

Nhìn thấy Phong Uyên từ yêu giới trở về, Mộng Xu thở dài, lắc lắc tay nói với hắn: “Ngươi bây giờ bế quan cũng không khôi phục được bao nhiêu tu vi, một thân thần lực này của ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, liền cho ngươi vậy.”

Phong Uyên liếc Mộng Xu một cái, không lên tiếng, coi như chấp thuận.

– —————————————

Bên ngoài thành Canh Thủy, rừng hoa đỏ đã héo tàn, cánh hoa rơi xuống đất, đọng lại như màu máu, dây leo trên tường thành khô héo, chất thành một đống dày đặc, mà bia linh vẫn uể oải ngồi bên bia đá, nó tựa hồ cũng ý thức được cửu U cảnh xảy ra vấn đề.

Trong Cửu U giới, cuồng phong như đao, trời đất chìm trong bóng tối, mùi máu tanh nhàn nhạt tản ra trong gió, yêu ma quỷ quái nơi đây đã sớm lặng im, đá vụn bay đầy trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.