Mộng Xu cuối cùng cũng theo Phong Uyên đến nơi này, tuy rằng hắn đem toàn bộ thần lực đều truyền cho Phong Uyên, nhưng ở thời điểm nguy cấp, hắn vẫn còn thượng cổ thần hồn, lấy thân tuẫn đạo, tu bổ phong ấn.
Giữa không trung, hỏa vũ ngập trời trút xuống từ vòng xoáy khổng lồ, sắc mặt của Kiếm Ngô có chút tái nhợt, ngược lại, Tư Tuyền phía đối diện lại tinh thần phấn chấn, một đầu tóc đen tung bay trong gió, hắn mở mắt ra, nhìn người tới, thần sắc khinh miệt, trong mắt lộ ra vài điểm thương xót. Hắn cùng Kiếm Ngô giằng co ở Cửu U cảnh lâu như vậy cũng chưa từng nói một câu, lúc này thấy Phong Uyên cùng Mộng Xu đến, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi Phong Uyên: “Ngươi có hối hận không?”
Phong Uyên không rõ vì sao hắn lại hỏi vấn đề này, càng không rõ vì sao hắn đọa ma, nhưng lúc này hỏi cũng không còn ý nghĩa gì, trong tay lóe lên một đạo ngân quang, Côn Ngô kiếm xuất hiện. Hắn nhảy lên, tới bên cạnh Kiếm Ngô, trầm giọng nói: “Ở đây giao cho ta, ngươi tới xem Tư Tuyền.”
Kiếm Ngô lo lắng liếc hắn một cái: “Tu vi của ngươi…”
Phong Uyên không nói gì, chỉ mạnh mẽ đem Côn Ngô kiếm cắm vào tâm vòng xoáy, trong nháy mắt kim quang đại thịnh, Thiên Ma trong phong ấn kếu thảm một tiếng, nhưng sau đó càng mãnh liệt đập vào phong ấn, Phong Uyên sắc mặt trầm tĩnh, tay trái kết một đạo kim ấn, chồng lên phong ấn Thiên Ma.
Mà Kiếm Ngô rút ra trường kiếm từ trong xoáy nước, chuyên tâm ứng phó với Tư Tuyền phía đối diện.
Nhìn thấy Kiếm Ngô chậm rãi tiến về phía mình, Tư Quyền chẳng những không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại cười lạnh một tiếng, hỏi: “Tốt lắm, Thiên Đế chưa từng sinh ra tâm ma đi?”
Kiếm Ngô lạnh lùng nói: “Không có dục vọng, tự nhiên sẽ không bị tâm ma quấy rầy.”
“Không có dục vọng?” Tư Tuyền cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng quên đi liền có thể thoát khỏi hết thảy sao?”
Kiếm Ngô không bị Tư Tuyền ảnh hưởng, Tư Tuyền cũng không bận tâm, nụ cười nhạt trên mặt dần mở rộng, hắn nói với Kiếm Ngô: “Chờ khi Thiên Ma thoát ra, các ngươi thực mau liền cảm nhận được nỗi thống khổ của ta.”
Trong Cửu U cảnh, kiếm quang giao nhau, vô số tia lửa bắn ra, rơi xuống như hỏa vũ, Mộng Xu thấy hai người nhất thời khó phân thắng bại, liền khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức, hiện giờ tình thế nguy cấp như vậy, khôi phục được chút nào tu vi hay chút đó.
– —————————————-
Ngoại trừ Cửu U giới, những nơi khác vẫn là khung cảnh yên bình, thời tiết ở yêu giới những ngày này càng không tồi, gió lạnh dịu đi, mây trên trời tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau như vảy cá, ánh mặt trời trải dài khắp nơi.
Nho trong vườn mấy ngày trước được Phong Uyên chăm sóc, hiện tại đã bắt đầu đơm hoa kết trái, những chùm nho nhỏ màu xanh lục còn chưa chín, phản chiếu sương sớm cùng nắng mai, trông như mã não.
Ma quânchống cằm, yên lặng nhìn mộc nhân hồi lâu mới hỏi hắn: “Ngươi xác định muốn tiếp tục như vậy?”
Mộc nhân đang tưới nho, nghe thấy ma quân hỏi liền ngẩng đầu nhìn y: “Xem chán rồi?”
Ma quân lắc đầu, nhìn hồi lâu cũng thành thói quen, nhưng không biết vì sao, trong lòng có dự cảm không tốt.
Dựa vào xích đu phía sau, y lười biếng ngáp một cái nói: “Vậy ngươi kể cho ta nghe chuyện khi lịch kiếp đi.”
Mộc nhân dừng động tác, có chút ngẩn ra, một lúc sau mới khẽ cười một tiếng, hỏi: “Ngươi muốn nghe từ đâu?”
“Từ đầu đi.”
Gió nhẹ thổi qua lá nho xanh biếc trên đầu, lá cây xào xạc đung đưa, yêu khí ngọt lịm phiêu tán trong gió.
“Từ đầu?” Mộc nhân suy nghĩ một chút, nói: “Năm đó hẳn là Hi Minh năm thứ tư —”
Ma quân ngắt lời hắn: “Đây không phải là bắt đầu, nên là từ Vĩnh Thông năm thứ ba mươisáu.”
Vào năm Vĩnh Thông thứ ba mươi sáu, ngày mười lăm tháng mười hai âm lịch, Thái Tử Đại Dận sinh ra.
Mộc nhân lắc đầu, bất đắc dĩ cười, nói với y: “Những chuyện phát sinh trước đó ta đều không nhớ rõ.”
Ma quân mở miệng, nhưng trong nháy mắt tựa hồ hiểu ra điều gì, y thấp giọng đáp lại, ngửa người về phía sau nói: “Vậy ngươi kể đi.”
Mộc nhân kể cho y nghe về chuyện cũ giữa Thái Tử và Tinh Như.
Ma quân dựa vào xích đu, nhắm mắt lại, dường như đã ngủ say, thanh âm của mộc nhân cũng dần dần trầm xuống.
Khi Túc Âm đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy bộ dạng tâm đầu ý hợp của ma quân cùng mộc nhân, hắn có chút nghi hoặc vỗ vỗ đầu mình.
Mấy ngày trước chẳng phải Lưu Già nói chuyện tốt của bệ hạ và Phong Uyên thượng thần đã thành, như thế nào nhiều ngày không thấy hắn quay về yêu giới, mà bên người bệ hạ lại đổi một nam nhân khác?
Quả nhiên có được liền không biết quý trọng, Túc Âm trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không để Lưu Già có được mình.
Ma quân ngủ thiếp đi trên xích đu, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên người y, rơi xuống mi mắt, y tựa hồ cảm giác được cái gì, thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, nâng tay lên che mắt, tiếp tục say ngủ.
Tầng mây trên bầu trời tiếp tục xếp chồng lên nhau, chẳng mấy chốc đã chặn hết ánh sáng mặt trời, gió lạnh thổi đến mang theo hạt tuyết li ti, mộc nhân không tạo được kết giới bảo vệ ma quân như Phong Uyên, chỉ có thể cởi áo khoác đắp lên người y, động tác vụng về như phàm nhân.
Ma quân sau khi tỉnh, nhìn thoáng qua áo choàng trên người, chân trái giẫm lên dây thừng bên kia, chân phải lơ lửng dưới xích đu.
Thấy y tỉnh, mộc nhân đưa chén trà qua, thuận tiện hỏi: “Ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi.”
Chân phải ma quân ở trên đất điểm nhẹ một cái, xích đu liền đung đưa đung đưa, y nói với mộc nhân: “Ma cung không có phòng bếp.”
“…”
Ma quân nhìn bầu trời u ám, trong đầu lóe lên mấy đoạn ký ức rời rạc, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, không kịp bắt lấy.
Gió càng lúc càng lạnh, thổi lá nho kêu xào xạc, trên đất vẫn còn rất nhiều tuyết chưa tan, như một mảnh lớn hoa ưu đàm. Một lúc sau, ma quân định thần lại, nói với mộc nhân: “Ngày mai ta muốn đến nhân gian nhìn một chút, ngươi cùng ta đi.”