Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 2 - Chương 14: Lão Giả



Sau khi lão giả này xuất hiện kế bên mọi người, khí thế kinh người liền toát ra, nhanh chóng nhiếp chấn đám dã thú biến dị. Làm cho chúng không dám tiến về phía trước, dừng lại cách mọi người ba trượng, chỉ phát ra những tiếng gầm gừ đứt quãng để uy hiếp. Mà những phi cầm biến dị cũng chỉ bay trên đầu mọi người mấy trượng, không dám hạ xuống.

– Người này lại có khí thế kinh người như vậy a!

Từ Thanh Phàm thầm nghĩ. Xem ra, lấy khí thế của lão giả này mà so sánh, trong Cửu Hoa Sơn cũng chỉ có chưởng môn Trương Hoa Lăng, thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải và Tiêu Hoa Triết là có thể cao hơn một chút. Ngay cả sư phụ của Kim Thanh Hàn là Úy Trì trưởng lão và sư phụ của hắn cũng chỉ ngang cơ mà thôi. Lại nghĩ đến thực lực kinh người của đám Lữ Tử Thanh, Từ Thanh Phàm không thể không thừa nhận những lời chưởng môn Trương Hoa Lăng đã nói: “Cửu Hoa Môn đang xuống dốc”.

Nhưng lão giả này lại không nhìn những dã thú biến dị đang giương nanh múa vuốt xung quanh, ngược lại ánh mắt sắc bén của lão quay về nhìn đám người Lữ Tử Thanh. Khi thấy Từ Thanh Phàm, trong mắt chớp lên một tia nghi hoặc, hiển nhiên là đang hoài nghi tại sao nơi đây lại xuất hiện một tu tiên giả xa lạ. Rồi lại thấy vết thương trên người Hứa Tú Dung và Hầu Vạn Quân, trong mắt lão giả chớp lên một đạo tinh quang. Ánh mắt đó lúc chuyển đến Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu trở nên dữ dằn hơn, hình như đang trách cứ hai người không bảo vệ tốt sư đệ và sư muội của mình.

Lữ Tử Thanh hiển nhiên rất sợ vị sư bá này, thấy lão giả nhìn về phía mình, vội vàng khom người hành lễ và nói:

– Sư bá người trở lại rồi.

Thượng Niên Nghiêu mặc dù không nói được, nhưng vẫn liên tiếp thở dài với lão giả, vẻ bất đắc dĩ do mang tật trên mặt càng thêm rõ ràng.

Đến khi Hứa Tú Dung và Hầu Vạn Quân chào hỏi, sắc mặt của lão mới hòa hoãn hơn một chút. Nhưng Hứa Tú Dung chỉ gọi lão là sư thúc, còn Hầu Vạn Quân thì gọi là Sư phụ, hiển nhiên là thân truyền đệ tử của lão.

Mặc dù ánh mắt của lão giả không ngừng dừng lại trên những vết thương của Hầu Vạn Quân và Hứa Tú Dung, nhưng miệng lại hừ lạnh một tiếng. Rồi lão chỉ vào đám dã thú biến dị xung quanh mọi người, trầm giọng hỏi.

– Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Lữ Tử Thanh vội vàng cung kính đáp:

– Sư bá! Sau khi người vừa mới rời đi để truy đuổi thần bí nhân, những dã thú biến dị này đột nhiên xuất hiên. Hầu sư đệ và Hứa sư muội trong lúc phản ứng không kịp bị những dã thú đó tấn công gây thương tích. Sau đó, khi chúng đệ tử và những dã thú này giằng co chiến đấu, thì Từ sư huynh của Cửu Hoa Môn đột nhiên xuất hiện. Huynh ấy đã giúp đỡ, ngăn cản rất nhiều công kích của đám dã thú biến dị này.

Vừa nói, Lữ Tử Thanh vừa chỉ vào Từ Thanh Phàm đang đứng yên lặng bên cạnh.

Nghe xong, lão giả hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

– Làm sao người bị thương không phải là hai sư huynh các người? Mà lại là hai sư đệ và sư muội ngươi? Trước khi ta đi đã dặn là phải chiếu cố chúng? Các người lại để như thế sao?

Nghe được lời giáo huấn của lão giả, Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu không dám phản bác, chỉ cúi đầu nhận lỗi. Có thể thấy, bình thưởng vị lão giả này ở Thanh Hư Môn rất có uy vọng.

Giáo huấn xong Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu, lão giả xoay người về phía Từ Thanh Phàm, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn nhiều, thản nhiên nói:

– Ngươi là đệ tử của Cửu Hoa Môn? Ân tình tương trợ của tiểu hữu lão hủ Bảo Uy xin đa tạ.

Vừa nói, lão giả còn hơi chắp tay cảm ơn với Từ Thanh Phàm.

Sau khi nghe được đám người Lữ Tử Thanh gọi lão giả này là sư bá, Từ Thanh Phàm biết người trước mắt này là bạn chứ không phải là địch, thở phào một tiếng. Lại thấy lão giả này chắp tay cảm ơn mình, cũng vội vàng khom người đáp lễ:

– Vãn bối là Từ Thanh Phàm của Cửu Hoa Môn bái kiến tiền bối. Kỳ thật vừa rồi đám người Lữ sư huynh đã sắp đánh lui những dã thú biến dị này rồi. Tất cả những điều vãn bối làm cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

– Sắp đánh lui đám súc sinh này?

Bảo Uy lão giả nhìn thấy dã thú biến dị đang vây kín xung quanh, biết Từ Thanh Phàm chỉ là nói tốt cho đám người Lữ Tử Thanh mà thôi, nhưng cũng không nói toạc ra. Đối với việc Từ Thanh Phàm lập công mà không kiêu ngạo càng thêm hảo cảm. Lại lần nữa trừng mắt tức giận với Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu. Cũng không quản đến việc Lữ Tử Thanh đang cười khổ, lão liền quay đầu nói với Từ Thanh Phàm:

– Tiểu Hữu là môn hạ của vị nào trong Cửu Hoa Môn? Có thể sẽ là cố nhân của lão hủ cũng nên

– Sư Phụ của vãn bối là Trường Xuân Tử Lục Hoa Nghiêm, không biết tiền bối có biết không?

Từu Thanh Phàm cung kính nói.

– Lục Hoa Nghiêm?

Bảo Uy nghe được lời của Từ Thanh Phàm thì hơi kinh ngạc, thì thào lẩm bẩm. Ánh mắt trở nên ngẩn ngơ, hình như đang nhớ lại chuyện xưa.

– Tiền bối biết sư phụ của vãn bối sao?

Từ Thanh Phàm nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Bảo Uy lão giả, liền hỏi. Trong ấn tượng của hắn, sư phụ Lục Hoa Nghiêm là một người cô độc, nên không ai quen biết mới đúng.

– Sáu trăm năm trước lão hủ từng gặp qua Lục sư huynh một lần.

Lão giả chậm rãi nói ra, trong mắt mang theo tia hoài niệm, sau đó còn nói thêm:

– Khi đó, lão hủ bại dưới một chiêu của Lục sư huynh, tình cảnh lúc đó đến bây giờ vẫn còn in rõ trong trí nhớ.

Nghe lão giả nói vậy, Trong lòng Từ Thanh Phàm hơi kinh ngạc, vẻ mặt bất giác trở nên xấu hổ.

– Tiểu hữu, ngươi không cần lo lắng. Đó đều là chuyện của quá khứ rồi, lão hủ sớm đã không để trong lòng nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Từ Thanh Phàm, lão bất giác vừa cười vừa nói.

– Sư phụ của ngươi bây giờ vẫn khỏe chứ?

– Sư phụ của vãn bối đã qua đời mười bảy năm rồi.

Từ Thanh Phàm nghe được câu hỏi của Bảo Uy lão giả, buồn bã đáp.

Nhưng bất ngờ là, sau khi Bảo Uy lão giả nghe thấy lời nói đó của Từ Thanh Phàm chỉ hơi kinh ngạc một chút, cũng không tỏ ra vui mừng hay bi thương, chỉ chậm rãi nói.

– Vậy sao? Ngay cả Lục sư huynh cũng không thể chống lại thiên mệnh mà đã tiến nhập vào luân hồi rồi sao? Những lão giả như chúng ta bây giờ quả thật càng ngày càng ít rồi.

Nghe trong lời nói của lão, hình như đã quen với việc sinh tử rồi.

Còn Từ Thanh Phàm lại không nói gì nhiều, chỉ trầm mặc, trong lòng bất giác nhớ đến thời gian ngắn ngủi ở cùng Lục Hoa Nghiêm. Nhất thời, từng trận ưu thương bắt đầu bao phủ lấy tâm trí của Từ Thanh Phàm.

Sau một phen cảm khái, Bảo Uy lão giả lại tỉ mỉ đánh giá Từ Thanh Phàm một hồi, sau đó gật đầu nói:

– Có đệ tử như ngươi, Lục sư huynh cũng xem như có người kế tục rồi.

Vừa nói, lão không khỏi nhìn đệ tử Hầu Vạn Quân của mình, trong ánh mắt đầy phức tạp. Mà Hầu Vạn Quân chỉ trầm mặc không nói. Trên sự thực, sau khi lão xuất hiên, Hầu Vạn Quân trừ lúc chào sư phụ ra, còn lại không hề nói câu gì.

Nhìn thấy không khí có chút thương cảm, Lữ Tử Thanh vội vàng nói với lão giả:

– Sư bá, chúng ta vẫn nên giải quyết những dã thú biến di xung quanh đi đã. Rồi ôn lại chuyện cũ sau.

Vừa nói, Lữ Tử Thanh dùng tay chỉ những dã thú biến dị đang vây kín xung quanh, dưới uy thế của lão giả mà không dám tới gần.

Nghe Lữ Tử Thanh nói, lão giả cũng im lặng gật đầu, xoay người nhìn về phía những dã thú biến dị đang vây quanh mọi người. Lúc thấy mầy yêu thú biến dị cấp thấp, lão giả kinh ngạc nói.

– Ồ? Mấy yêu thú này lão hủ chưa bao giờ thấy qua, cũng không biết là loại gì? Lại có thể lãnh đạo những dã thú khác công kích con người.

Thấy vậy, Từ Thanh Phàm hơi do dự một chút, nhưng vẫn nói:

– Nếu vãn bối nhìn không sai, những yêu thú này bao gồm cả dã thú bình thường, đều trúng “Ma Hoa Cửu Biến” mà trở thành “Ma Binh”, bị người ta khống chế.

Nghe được lời nói của Từ Thanh Phàm, Bảo Uy lão giả đột nhiên xoay người, trong ánh mắt lóe lên tinh quang, lông mày dựng lên hỏi:

– Những lời ngươi nói là sự thật? Ngươi làm sao biết được?

Thấy bộ dạng kinh ngạc như vậy, Từ Thanh Phàm từ từ đem những gì hắn trải qua trước đó kể lại với lão và những người khác, sau đó nói:

– Về chuyện những dã thú biến dị này, rốt cuộc có phải là do “Ma Hóa Cửu Biến” làm hay không vãn bối cùng không dám khẳng định. Dù sao vãn bối đối với “Ma Hóa Cửu Biến” cũng không thật sự hiểu rõ, chỉ là những điều thấy được và những gì ghi lại trong sách là hết sức giống nhau.

Nghe xong, sắc mặt của Bảo Uy lão giả trở nên càng lúc càng ngưng trọng, rồi tiếp tục hỏi:

– Thần bí nhân mà ngươi nói, có phải là thân cao gần trượng, da ngăm đen, trên trán có một đồ án hỏa diễm màu xanh tím không?

– Đúng vậy, tiền bối cũng nhìn thấy người này sao?

Từ Thanh Phàm kinh ngạc hỏi.

– Hình dạng người này rất giống hình dạng người mà ta mới truy đuổi. Nhưng cũng không thể xác định có phải là một người hay không.

Bảo Uy lão giả ánh mắt không ngừng chớp lóe, tiếp tục nói:

– Từ sau khi đến Nam Hoang, ta phát hiện người này luôn bám theo mấy người bọn ta. Lúc ta truy đuổi hắn, hắn lại biến mất một cách quỷ dị. Hiện giờ nghĩ lại, đây hẳn là kế Điệu Hổ Li Sơn rồi.

– Sư thúc, “Ma Hóa Cửu Biến” mà người và Từ sư huynh đang nói là loại đạo pháp gì?

Hứa Tú Dung vẫn luôn đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe chợt hỏi. Mà trên mặt của Hầu Vạn Quân ở bên cạnh cũng lộ ra sự nghi hoặc, hiển nhiên cũng không biết rõ.

– Bây giờ chưa biết được chính xác có phải là do “Ma Hóa Cửu Biến” làm hay không. Trước tiên, ta vẫn nên giải quyết hết lũ súc sinh này đã. Sau đó, đích thân ta sẽ xác định một chút rồi nói sau.

Bảo Uy lão giả từ từ nói. Rồi hắn quát nhẹ một tiếng.

– Các ngươi hộ pháp cho ta, để ta thi triển đạo pháp tiêu diệt hết những nghiệt chướng này.

Sau khi đám người Từ Thanh Phàm và Lữ Tử Thanh đáp ứng, lão giả từ từ nhắm mắt lại, mười ngón tay liên tiếp bấm pháp quyết. Trong khoảng thời gian cực ngắn liên tiếp xuất ra hơn ngàn chỉ quyết khác nhau, làm cho mọi người hoa cả mắt. Sau đó chỉ quyết không ngừng biến ảo, khí thế trên người lão giả càng tăng cao, nhiệt độ trong không khí cũng nhanh chóng tăng vọt. Tựa như Hỏa linh khí vô cùng vô tận từ trên người lão tỏa ra, cùng với Hỏa linh khí của thiên địa không ngừng phối hợp với nhau.

Lúc này, thiên địa biến đổi, vô số Hỏa linh khí bắt đầu ngưng kết trên bầu trời, từ từ tập hợp lại thành một đám mây lửa cực lớn, che kín cả chân trời.

– Đạo pháp này thật tinh thâm, huyền diệu.

Sau khi thấy sự biến đổi của trời đất, đây là ý nghĩ duy nhất của Từ Thanh Phàm vào lúc này.

Theo dị biến của thiên địa xuất hiện, những dã thú bị Bảo Uy lão giả chấn nhiếp càng thêm nôn nóng bất an, liên tiếp phát ra những tiếng rít gào. Không biết vì sao lại không chạy trốn, giống như bị ai đó khống chế vậy.

Cuối cùng, dã thú biến dị dưới sự dẫn dắt của yêu thú một lần nữa xông về phía mọi người, giống như cơn sóng màu đen vô cùng vô tận vậy. Đáng tiếc, dưới sự cố gắng chống đỡ của đám người Từ Thanh Phàm, chúng không thể nào tiến lên được một bước

Thời gian trôi qua chừng một tuần trà, Hỏa linh khí trong không khí càng thêm dày đặc, giống như cả Nam Hoang đều phải bốc cháy lên vậy. Ngay lúc này, Bảo Uy lão giả đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt xoẹt ra một đạo tinh quang khiếp người, trầm giọng quát:

– Hỏa Vân Thuật!! Tật!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.