Nhận quà thì mềm tay, thế là Đường Hoa vinh quang trở thành một tên lính đánh thuê, đi theo Sát Phá Lang đến nơi cũ của nước Khương, cũng tức là vùng phụ cận của Hồng Động Sơn Tây bây giờ. Nước Khương tuy được xưng là “nước”, nhưng mọi người cũng nên biết, vào thời kì Xuân Thu các nước chư hầu lớn nhỏ có đến trăm cái lận, cho nên diện tích thống trị của nó thiệt là có hạn lắm lắm. Đương nhiên cũng nhờ có nguyên nhân khách quan ấy mà Sát Phá Lang mới thuận lợi tìm được chỗ của Kiếm Trủng.
Sát Phá Lang hiện đã làm sạch trơn hết những nhiệm vụ giết người trong nước Dương, tiếp theo là đến nước Tề. Năm đó nước Dương đánh nước Khương, bây giờ hắn giết người nước Dương thì còn hiểu được, nhưng sao lại có liên quan đến nước Tề? Vì năm đó Dương đánh Khương, Khương cự không nổi bèn cầu cứu Tề, Tề yêu cầu trong hai năm Khương vương hậu phải vẽ được một bức Giang Sơn Cẩm Tú đồ, nhưng không ngờ vẽ sắp xong thì vương hậu từ trần, thế là Tề không bảo vệ Khương nữa, Dương nhào vào đánh tiếp. Thái tử nước Khương là Long Dương, cũng tức là chủ nhân của Ma Kiếm, vì bảo hộ nước Khương mà làm trái tổ quy, mở ra quyển dạy đúc ma kiếm được truyền bao đời nay. Nửa năm sau, kiếm chưa xong mà thành bị hãm, Long Dương với Khương vương chết, nước Khương bị diệt vong. Em gái của hắn là Long Quỳ vì thương anh bị chết mà nhất thời xúc động ôm Ma Kiếm lúc đó chưa thành hình nhảy vào lò đúc quyên sinh. Không ngờ máu xử nữ của Long Quỳ kết hợp cùng vô số oán linh khiến Ma Kiếm được hoàn thành, nhất thời trời giáng mưa máu, quân nước Dương toàn bộ chết bất đắc kỳ tử.
* * * * * *
Một cái sơn cốc, một kiến trúc bằng đá, một con đường nghiêng nghiêng kéo dài xuống dưới. Hết thảy những thứ này khiến Đường Hoa nổi lên dục vọng muốn đào mấy xẻng. Nửa tháng nay hắn đã đào đến trăm cái huyệt động như thế rồi, tuy không được cái chi cả, nhưng lại luyện được một thân bản lĩnh của chuột đồng. Đừng nên hoài nghi lòng kiên nhẫn của Đường Hoa, nếu không phải bị Tôn Minh quấy rầy thì hắn tuyệt đối có xu hương đào xuyên cả Trái Đất.
“Độ cao ở bên trong là 10 thước, có ba tầng, địa hình có phần phức tạp, phòng đúc kiếm ở trên nửa khu Nam tầng ba, không có tiểu quái.” Sát Phá Lang giới thiệu đơn giản xong rồi lại hỏi cẩn thận: “Tên kia… Lâm trận ngươi có bỏ chạy hay không đấy?”
“Lang à, phải biết tin tưởng người khác chứ!”
“Với người khác thì ta tin, nhưng với ngươi…”
“Lấy hai cái Yên Vũ thần kính của ngươi, ta có thể chết hai lần cho ngươi xem.”
Sát Phá Lang lắc đầu: “Nếu đưa ngươi rồi bắt ngươi đi chết thì ta dẫn ngươi theo làm cái gì… Thật không biết phải nói gì… đi thôi!”
* * * * * *
Chỗ này giống như một xưởng công binh ngầm vậy, khắp nơi vương vãi toàn những cục đồng thau. Đường Hoa lo xa, bèn ném bốn mươi chín cục vào trong khu vực xác định của túi Càn Khôn, để sẵn sàng sử dụng bất cứ khi nào. Sát Phá Lang không hiểu lý do hắn làm vậy cho lắm, nhưng cũng không có ngăn cản hay hỏi han, biết đâu chừng trong hiện thực người ta làm nghề này đó, ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng đáng được tôn trọng mà.
Rất nhanh hai người đã đến bên ngoài phòng đúc kiếm, bởi vì có một vách tường ngăn tạo thành góc khuất, nên hai người không thể nhìn thấy được tình cảnh bên trong phòng. Đường Hoa ngửi ngửi vài cái trong không khí, xong nói: “Ơ? Ta ngửi thấy mùi của Tà Kiếm Tiên này.”
“Ngươi là loài chó à?”
“Ngươi thật là, một chút hài hước cũng không có.” Đường Hoa thuận tay thay pháp bảo thành Đảo Càn Chuyển Khôn kính, nói: “Ông chủ xuất tiền cứ đợi ở đây, dân bán mạng ta đi dò đường trước.”
“Hừ!” Sát Phá Lang rút kiếm ra đề phòng, nhìn theo Đường Hoa đang cầm một tờ ngân phiếu trên tay đi vào phòng, nhưng còn chưa được mấy giây thì nghe một thanh âm xé gió, rồi thấy Đường Hoa xuất hiện trước mặt mình.
Đường Hoa lau mớ mồ hôi đang đổ như thác: “Ta hẳn phải đi mua vé số thôi.”
“Tình huống thế nào?”
“Tà Kiếm Tiên… Chạy giữ mạng mau!” Đường Hoa “xoẹt” một tiếng đã cấp tốc chạy trốn. Sát Phá Lang ngây người một thoáng, rồi chạm mắt với Tà Kiếm Tiên vừa từ trong phòng lao ra. Rất rõ ràng, Tà Kiếm Tiên cũng không ngờ bên ngoài còn có người, mà lại gần với góc quẹo như thế, nên cũng sững sờ.
Nhiệm vụ cưỡng chế: chạy trốn khỏi Kiếm Trủng, tử vong thì Ma Kiếm sẽ bị trở về nhất giai.
Nhiệm vụ cưỡng chế: chạy trốn khỏi Kiếm Trủng, tử vong sẽ bị cướp mất Trấn Yêu kiếm. xem tại TruyenFull.vn
“Ta x bà nội của Ốc Vít!” Sát Phá Lang lúc này mới hiểu cái gì gọi là “nguy hiểm lớn lao”, mình ở ngoài có chết một trăm lần cũng không bằng chết một lần trong đây: “Lưu Quang Tru Tiên Trảm!” Đây là kiếm trận mà Sát Phá Lang đã mai phục ổn thỏa, hắn khởi động được nó trước khi Tà Kiếm Tiên kịp động đậy. Sau đó hắn cũng chẳng nhìn hiệu quả thế nào mà cắm đầu trốn ngay.
Sát Phá Lang chạy được một đoạn, lại thấy phía xa Đường Hoa đang quay đầu bay về, trong lòng lã chã nước mắt, người bạn này vẫn còn nghĩa khí lắm, ít nhất thì lấy tiền người ta xong cũng còn có đạo đức nghề nghiệp.
“Lạc đường!”
“…” Sát Phá Lang hộc máu, rồi không thèm để ý đến Đường Hoa, dẫn đường chạy trốn, Đường Hoa bay sát theo hắn. “Lưu Quang Tru Tiên Trảm!” Kiếm trận mai phục sẵn được khởi động, Tà Kiếm Tiên lại bị vây trong kiếm trận một lần nữa. Đường Hoa cũng không dám giấu riêng, vội vàng quăng lưới Huyền Băng ra. Chuyện này không phải đùa, có quan hệ đến chuyện thần binh đi hay ở đấy.
Không đến 10 giây sau, hệ thống báo với Đường Hoa rằng lưới Huyền Băng đã thành lưới nhền nhện rồi, đã bị phá triệt để, không thể sử dụng được nữa. Hai người một yêu diễn trò một truy hai trốn, mãi đến một thông đạo thẳng tắp. Đường Hoa tỏ vẻ nghi ngờ: “Lúc tới có thấy cái thông đạo lớn như vậy đâu?”
“Vậy ngươi quay lại đi!” Sát Phá Lang khinh bỉ Đường Hoa, sau đó lại khinh bỉ tiếp chính mình, mình thế mà cũng bị lạc đường luôn rồi. Đương nhiên chuyện này không trách mình được, vì địa hình Kiếm Trủng khá là phức tạp, nếu lúc thường thì không khó lắm, nhưng mình đã bị nhiệm vụ cưỡng chế kia làm cho hãi, lại còn phải sắp đặt sẵn kiếm trận, rồi tên Tà Kiếm Tiên kia cứ hùng hổ truy đuổi giống như mình trộm mất bà xã của hắn đi, tiếp thêm thằng Đường Hoa này cứ nghi ngờ lải nhải suốt bên tai nữa, không lạc đường mới là lạ.
“Lưu Quang Tru Tiên Trảm!” Sát Phá Lang lại khởi động một cái kiếm trận, xong báo cáo: “Ba lần kiếm nộ đã xài hết rồi đấy.”
“Đằng trước trái phải đều có đường, ngươi chọn đi!”
“Trái!”
“Phải, bảo trọng!” Đường Hoa ngoặt phi kiếm một cái, chạy trốn theo đường bên phải, đồng thời cũng phát tin nhắn tập thể đến bọn hảo hữu: “Hồng Động Sơn Tây, tọa độ XX, XX, tầng ba, mau mau đem đại đội nhân mã đến cứu mạng.”
“Càn Khôn Vô Địch Kiếm!”
Ta x, sao lại đuổi theo ta? Đường Hoa kinh hãi cực kỳ, vốn nghĩ Sát Phá Lang sẽ dẫn truy binh rời đi, còn mình thì trốn vào một xó kiên trì chờ bộ đội cứu viện đến, ai dè từ đầu người ta đã ngắm đến mình rồi. Vô Địch Kiếm vừa ra, mưa kiếm hắt trọn cả thảy tầng lầu cao 10 thước, Đường Hoa vội vàng tung một tờ ngân phiếu lên, nhưng hệ thống lại báo: Mục tiêu nằm ở vùng không nhìn thấy, không thể sử dụng.
Một chuỗi phi kiếm đánh thẳng vào trên thân Đường Hoa, nhưng nhân phẩm của hắn há là thứ mà Tà Kiếm Tiên có thể phỏng đoán được, không những vẫn sừng sững trong màn mưa kiếm, mà sinh mệnh cũng không hề bị giảm đi chút nào.
Bên này, Sát Phá Lang cực kỳ kinh hãi, sao mình không gặp công kích mà máu lại bị rớt nhanh thế? Nhưng hắn cũng không phải là người thường, với lại đã có vết xe đổ nơi Tân Tiên giới nên lập tức biết ngay có thằng công nhân đang bán đứng ông chủ. Thế là tức thì thoát ly đội ngũ, quả nhiên vừa thoát ly xong thì sinh mệnh dừng lại ở mức đỏ không hạ thêm nữa. Mà phải nói, mình mới là người mang nhiệm vụ chính cơ mà, sao BOSS lại không rượt theo mình ấy nhỉ?
“Ta x, thật là không có nghĩa khí.” Đường Hoa cấp bách mắng một câu, lấy một tờ ngân phiếu ra độn lên phhía trước hai mươi thước, cuối cùng cũng thoát được phạm vi công kích của Càn Khôn Vô Địch Kiếm. Chỗ rẽ có nhiều lắm, mà Càn Khôn Nhất Độn thì nhất định phải ở trong phạm vi nhìn thấy được, nên sử dụng cũng khó khăn.
“Sâm La Vạn Tượng Kiếm.” Vô số phi kiếm hắt ra từ trong tay Tà Kiếm Tiên, chúng truy đuổi Đường Hoa trong thông đạo, đến ngã rẽ lại còn biết quẹo theo nữa.
Đường Hoa lại lau mớ mồ hôi, nếu mình không đoán sai thì tiếp theo sẽ là Oanh Thiên Nhất Kiếm, đòn này chính là công kích đơn thể cực mạnh, dính vào là chết chắc luôn.
“Càn Khôn Nhất Độn!” Đường Hoa nghiến răng xoay người, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của Tà Kiếm Tiên. Điều này không những khiến Vạn Tượng Kiếm thất bại, mà ngay cả Tà Kiếm Tiên cũng phải bị sững sờ. “Sóng đạn!” Đường Hoa phất tay một cái, bốn mươi chín cục đồng thau cộng với mười thanh phi kiếm rác rưởi cùng nhau bắn xuống.
Tám trái dưa hấu đã có uy thế lớn kinh người, vậy gần sáu mươi món kim loại thì sao đây?
Đường Hoa nhận được lời giải thích của hệ thống: Những khối đồng thau đó thuộc dạng vật trang sức cho cảnh quan, không thể sử dụng trong chiêu thức được. Cuối cùng còn bồi thêm một câu, xin hãy quý trọng môi trường, bắt đầu bằng những hành động cá nhân.
Cái quỷ! Đường Hoa vừa thấy mấy câu này thì lông trên người dựng đứng lên. Hồi còn học tiểu học, lão sư dạy phải phân loại rác, Đường Hoa cũng rất ngoan, động viên cả nhà mình cùng nhau phân loại. Nhưng mà chính phủ người ta trâu lắm, chẳng kể ngươi có phân loại hay không, cứ trực tiếp dồn với nhau đem đi đốt rồi chôn hết. Cho nên cách nói đúng phải là quý trọng môi trường, bắt đầu từ thay đổi thể chế. Trung Quốc có tố chất quan viên thấp chứ không phải là tố chất người dân thấp.
Mấy cục đồng thau không có nổ, nhưng mười thanh phi kiếm tứ giai kia thì thực sự tạo ra sóng. Đúng theo lời Cảnh Thiên, kỹ năng này quả thật rất mạnh, lại thêm Tà Kiếm Tiên vốn không ngờ Đường Hoa có gan đến thế nên không khởi động bất cứ thủ đoạn phòng ngự gì, kết quả bị mười trận nổ nhỏ cộng với một trận nổ lớn khiến cho giật bắn cả lên. Có điều nguyên thần bị tổn thương đôi chút, nhưng thực lực vẫn còn y nguyên, hắn đưa tay, phi kiếm lại đuổi theo Đường Hoa tiếp. Đường Hoa khởi động pháp thuật Tá Vật Đại Hình ngăn được một chiêu, xong hai người lại bắt đầu chơi trò một truy một trốn.
Bởi vì đòn đánh của Đường Hoa không gây thương tổn bao lớn cho Tà Kiếm Tiên, cho nên dưới tình huống đẳng cấp, tu vi cách nhau quá xa, Đường Hoa chỉ còn nước xài Càn Khôn Nhất Độn, tiêu tiền mua mạng. Tà Kiếm Tiên cũng rất rõ chênh lệch giữa hai người nên một chiêu Oanh Thiên Nhất Kiếm vẫn tụ lực mà chưa tung, chờ thời cơ tốt nhất rồi mới một kích tất sát.
Tiền là thứ gì? Tiền là thứ chết bầm. Đường Hoa rưng rưng lệ. Đã có mấy lần hắn muốn xoay người lại để người ta giết chết cho xong, nhưng lại nghĩ, từ đầu đến giờ bỏ ra nhiều tiền như thế không phải là oan lắm hay sao? Ai… Kể từ khi có Càn Khôn Nhất Độn, mình chưa bao giờ được giàu cả…
“Ây cha!” Đường Hoa vừa quẹo qua thì chuẩn xác đụng trúng Sát Phá Lang trên không trung, hai người “bịch bịch” rớt xuống đất. Đường Hoa vừa mở miệng là mắng ngay: “Khốn kiếp, sao ngươi còn chưa cút ra ngoài?”
“… Bị lạc đường!” Sát Phá Lang ủ rũ, quẹo qua quẹo lại cả tiếng đồng hồ, thế mà không tìm nổi đường ra, thật là… Mất mặt quá!
“Oanh Thiên Nhất Kiếm!” Một thanh kiếm khổng lồ mang theo khí thế “Quyết chí xông lên” bắn đến phía hai người không chút lưu tình, ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn một kiếm xuyên hai mạng.
“Đệt!” Hai người đồng thời mắng một câu, lúc này có quăng ngân phiếu cũng không kịp nữa rồi, Đường Hoa rốt cục phải dùng tới một chiêu gia truyền nhà họ Đường mà trước giờ chưa từng xài được trong trò chơi: Thái Cực quyền – Tứ lượng bạt thiên cân, quát: “Xem ám khí đây!” Rồi túm lấy Sát Phá Lang quăng về phía thanh kiếm khổng lồ, còn mình thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy, ngay cả phi kiếm cũng không kịp cưỡi lên.
“Đang” một tiếng, Đường Hoa quay đầu lại nhìn, rồi sửng sốt phát hiện Sát Phá Lang thế mà vẫn chưa chết, một thanh Ma Kiếm ngũ giai thế mà có thể cản được Oanh Thiên Nhất Kiếm kia. Tuy lượng máu gần cạn đáy, nhưng sự thật là hắn vẫn chưa chết!
Nhưng phải đối mặt với Tà Kiếm Tiên đang bay đến, Sát Phá Lang có khác gì người đã chết đâu? Đừng nói Đường Hoa không muốn cứu, cho dù có muốn cứu, chỉ sợ Sát Phá Lang cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn này.
Nhưng… Vận may của Sát Phá Lang đột nhiên bộc phát. Phải biết rằng người thì có nhân phẩm, sói cũng có lang phẩm, phẩm đủ cao thì vận may bộc phát. Một cột sáng do năm màu kim, vàng, đỏ, lam, lục hình thành đột nhiên bừng tỏa phía sau hắn, một chữ “Phá” màu kim hiện lên trên trán hắn, lượng máu trở lại đầy ắp. Sát Phá Lang hoành kiếm, lạnh lẽo nhìn Tà Kiếm Tiên, nói một câu: “Đuổi cái con mẹ ngươi!”
Ngũ Mang Trấn Tà Phá: Kỹ năng bị động, ở trong trạng thái gần chết ( sinh mệnh còn 1%) có xác suất nhất định cưỡng chế khởi động Ngũ Mang Trấn Tà Phá trong 1 phút. Sau khi khởi động, uy lực của kỹ năng sẽ gia tăng 300%, sau khi hiệu quả biến mất thì trong vòng 1 ngày không thể sử dụng bất cứ kỹ năng nào. Có thể thăng cấp!