Một chút ký ức mông lung chui vào trong đầu, Thẩm Lưu Hưởng lắc nhẹ thân hình, chậm rãi đi về phía chỗ ở.
Trước mắt, Thẩm Lưu Hưởng phạm phải lỗi lầm lớn.
Ngự Thần Quyết là cấm thuật nội tông, y nghe nói Diệp Băng Nhiên muốn, liền ăn trộm quyển trục này đem tặng. Tuy rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng Diệp Băng Nhiên đại khái vì thấy thể loại hành vi trơ trẽn, tự mình tới Thanh Lăng Tông trả lại quyển trục pháp thuật.
Không đến nửa ngày, việc này truyền khắp đại giang nam bắc.
“Đường đường là Tiên Quân, thế mà lại làm ra việc trộm cắp, quả thực làm người trơ trẽn!”
“Phi! Y thì tính là Tiên Quân cái gì?! Mấy năm nay vì y mà thanh danh Thanh Lăng Tông bị hủy hết. Nếu ta là Dạ Tiên Quân, đã sớm trục xuất y ra khỏi môn phái.”
“Hiện giờ thế nhân đều biết việc này, ta muốn xem Thanh Lăng Tông xử trí như thế nào. Đệ tử khác phạm phải việc này, phế tu vi trục xuất khỏi môn đều là nhẹ. Thẩm Lưu Hưởng y cho dù là Tiên Quân, nên tám chín không rời mười mới đúng. Nếu không làm sao lấp kín được miệng thế gian.”
“Ai. Nhớ năm đó, Thẩm Lưu Hưởng cũng là người kinh diễm tuyệt. Hiện giờ vì một tên kiếm tu vô tình, bộ dáng điên khùng đến như vậy. Đáng giận, cũng đáng tiếc!”
……
Nhỏ từ người qua đường, lớn đến trưởng các phái, đều biết Thẩm Lưu Hưởng như thuốc cao dính trên da chó, lì lợm la liếm Diệp Kiếm Tôn. Còn ghen ghét sư đệ đồng môn Tố Bạch Triệt, gây khó dễ mọi cách không nói, còn muốn bắt chước bừa.
Thế gian có lưu truyền rộng rãi một bức họa, vẽ Tố Bạch Triệt mặc một bộ xiêm y tuyết trắng, nằm trên ghế dài, bên cạnh có vài bông sen trắng.
Tiên tư thanh lãnh, người còn đẹp hơn hoa.
Vì thế bên này, Thẩm Lưu Hưởng cũng mặc bạch y, cài bạch hoa.
Y trời sinh dung mạo diễm lệ, không dính gì đến hai chữ “thanh nhã”, liền thi pháp bôi mặt trắng bệch như quỷ, chỉ vì để Diệp Băng Nhiên để y vào mắt hơn một chút.
“Nhìn đi, ta biến thành bộ dáng ngươi thích. Nhìn ta đi.”
Diệp Băng Nhiên càng thêm chán ghét, nhưng cố kỵ mặt mũi Thanh Lăng Tông, lúc nào cũng chỉ cố tránh, không có cử chỉ quá kích. Đến tận lần này, hắn bắt được nhược điểm của y, để Thanh Lăng Tông tự thanh lý môn hộ.
Tìm ký ức, Thẩm Lưu Hưởng đi về phía Triều Vân Phong.
Thân là Tiên Quân, đó là chỗ ở riêng của y, ngày thường hầu như không có ai lui tới.
Trên đường không ít đệ tử bước đi vội vàng, trong miệng nhắc mãi về Trọng Sinh Nhai, Thẩm Tiên Quân…… nhưng lạ là không một một ai nhận ra Thẩm Lưu Hưởng, chỉ cảm thấy người này quái dị, cách xa chút cho xong.
Thẩm Lưu Hưởng rất ít xuất hiện, chủ yếu ở trong phong bế quan, hoặc là ra tông tìm Diệp Băng Nhiên.
Ấn tượng của chúng đệ tử đối với y là quần áo trắng, hoa trắng, một lọn tóc đặc biệt dài đến tận chân, nhìn như lệ quỷ.
Đệ tử ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn bóng dáng y, tâm sinh nghi hoặc.
“Người nọ có lọn tóc, sao có chút giống Thẩm Tiên Quân.”
“Đừng nói bậy, lọn tóc dài kia của Thẩm Tiên Quân là kết tóc với Diệp Kiếm Tôn, còn dài hơn mấy tấc, có lẽ là trùng hợp.”
Thẩm Lưu Hưởng: “……” còn may vừa buộc vợi lọn tóc dài kia lên.
Đây là chuyện hoang đường nhất mà Thẩm Lưu Hưởng từng làm.
Thế gian thành thân, ngày tân hôn vợ chồng cắt xuống một dúm tóc, búi ở bên nhau, tượng trưng cho phu thê đồng tâm.
Vì thế có lần nhân lúc Diệp Băng Nhiên chưa chuẩn bị, Thẩm Lưu Hưởng cắt một sợi tóc dài của hắn, kết chung với mình, còn đem việc này chiêu cáo thiên hạ, thế nhân đều mắng chửi cái thứ điên cuồng.
Đường đường là Tiên Quân, làm chuyện mất mặt như vậy, y là độc nhất thiên cổ.
Trở lại phòng, trước tiên Thẩm Lưu Hưởng tìm kéo đến, túm lọn tóc dài kia, tay nâng kéo, muốn ‘xoẹt’ cái cắt xuống.
Hành động thật sự tốt lắm!
Không ngờ dải lụa đỏ buộc tóc chợt lóe, đánh bay kéo, đến cả tay y đều bị chấn đến tê dại.
“……” ấy thế mà còn đặt bí pháp bảo vệ.
Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút khóe miệng, muốn tìm mấy thứ pháp khí khác, dứt khoát cắt kết tóc. Lúc này, trong lòng ngực có cái gì đó nóng lên.
Y đào ra, một vật hình tròn đang phát sáng.
Truyền Âm Khí.
“Ngươi ở đâu?”
Là nam tử áo xanh lúc trước đưa y rời đi, Lăng Hoa Tiên Quân.
Thẩm Lưu Hưởng thành thật đáp: “Triều Vân Phong.”
Bên kia trầm mặc một lúc lâu, bỗng truyền đến tiếng hét to: “Ngươi là con lợn Lăng Đan nuôi sao?! Bảo ngươi chạy ra khỏi tông, chờ sư huynh về tông rồi hãy trở về! Thế mà ngươi lại chui đầu vào lưới? Ngươi thật sự nghĩ Lăng Việt nhân từ nương tay như sư huynh sao? Hay là cho rằng Tứ Phương Huyết Trì không làm ngươi đau chết?!”
Tứ Phương Huyết Trì, trên đỉnh Trọng Sinh Nhai, là hình phạt nghiêm khắc nhất ở Thanh Lăng Tông.
Sấm sét, núi đao, biển lửa, hồ nước.
Lần trước mở Tứ Phương Trì, chính là để trừng phạt đại năng Yêu tộc đến phàm giới tác loạn…… Ngao Nguyệt.
Trong tiểu thuyết, Thẩm Lưu Hưởng nghe nói Kiếm Tôn tới tông, đầu óc nóng lên đi gặp hắn, kết quả bị Chấp Pháp Trưởng Lão bắt, ném vào Huyết Trì nhận hết hình phạt, ra tới đã là hơi thở thoi thóp.
Cho dù như vậy, y vẫn còn bò đến bên chân Diệp Băng Nhiên, kéo góc áo hắn, si ngốc nói đừng lo lắng, y không trách hắn.
Làm mọi người ở Thanh Lăng Tông đều tức giận, bao gồm cả người vẫn luôn bảo vệ y, Lăng Hoa, đều hận không thể ném y vào lại trong hồ cho tỉnh.
Đê tiện đến phân thượng này, buồn cười!
Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm một lát.
Trước mắt, ngoài Thanh Lăng Tông, không có chỗ dung thân nào tốt hơn. Nếu muốn tiếp tục sống, khiển trách này nhất định phải chịu, bằng không khó có thể phục chúng.
“Không trốn.” Y bình tĩnh nói.
“Thay ta nói với Lăng Việt, không phiền hắn đến, ta tự đến Trọng Sinh Nhai lĩnh phạt.”
Vừa bừng tỉnh, Lăng Hoa cho rằng hắn nghe nhầm.
Cái gì?
Muốn ngoan ngoãn lĩnh phạt?
Hắn quay đầu hai mắt nhìn nhau với Lăng Đan, thấy trên mặt đối phương cũng là kinh ngạc, “Ngươi xác định? Lưu Hưởng, chuyện này không phải nói đùa, Tứ Phương Trì ngay cả sư huynh đi vào đều bị lột da.”
Ngao Nguyệt chịu hình ngày ấy, phong vân biến đổi lớn, tiếng gào rống thanh thê tuyệt ai, từng trận gió lớn rít gào. Đệ tử nhát gan trốn ở trong phòng, ngay cả cửa cũng không dám ra, đến nay lòng còn sợ hãi.
“Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.”
Đại khái có chút ngốc, ánh sáng quanh Truyền Âm Khí dần dần tắt đi.
Thẩm Lưu Hưởng tùy tay ném lên trên bàn, ở phòng tìm quần áo. Áo đang mặc trên người, rốt cuộc vẫn là của hình thể thiếu niên, có chút ngắn.
Y tìm hồi lâu, phát hiện quần áo chỉ toàn một màu trắng, mắt đều hoa, trắng xoá một mảnh.
Bất đắc dĩ chọn một cái để thay.
*
Trọng Sinh Nhai ở nơi xa xôi, trong tông không được ngự kiếm, chúng đệ tử chạy đến đều mất chút canh giờ.
Tiểu hồ lô bên hông Lăng Kim Diệp lắc nhẹ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hắn cùng Chu Huyền Lan sóng vai đi trước, hai người là nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử, tên tuổi cực vang, nhất cử nhất động đều bị mọi người theo dõi. Nhưng lúc này, vì thân phận đệ tử của Chu Huyền Lan, ánh mắt rơi xuống đầu hắn nhiều quá mức.
Lăng Kim Diệp lo lắng nhìn người bên cạnh, lại phát hiện ánh mắt hắn nhíu lại, không để ý bốn phía, mà đang suy tư cái gì.
“Ngươi đang lo lắng cho Thẩm Tiên Quân sao?” hắn hỏi.
Chu Huyền Lan sửng sốt, lắc đầu.
Hắn với Thẩm Tiên Quân có danh thầy trò, lại không có tình thầy trò.
Ngày thí luyện nhập tông, hắn cùng Lăng Kim Diệp, Lăng Mạc Sơn ở ba vị trí đầu, ấn theo quy củ, được ba vị Tiên Quân thu làm đệ tử thân truyền. Vận khí hắn không tốt, bái nhập môn hạ Thẩm Lưu Hưởng.
Sư tôn này, ngoài lúc bái sư tặng cho hắn một miếng ngọc bội, còn lại chưa từng để ý tới hắn.
Đảo mắt đã qua mấy năm, Chu Huyền Lan cũng chỉ gặp qua y một lần đó trên đại điện, còn lại, đều là từ miệng người khác nghe nói Thẩm Tiên Quân lại có hành động vĩ đại kinh người gì.
Chu Huyền Lan nhìn ngọc bội treo trên đai lưng, đột nhiên, bước chân hơi hơi chậm lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Kim Diệp nhận thấy được.
Chu Huyền Lan ngẩng đầu, mặt lộ vẻ quái dị, quái nhân áo trắng ở bờ Giác Xuân Hà, hình như là sư tôn……
Giây lát, hắn khôi phục thần thái, “Không có gì.”
Đối với sư tôn này, hắn không có một chút hảo cảm nào.
Mặc kệ y.
Không ngờ ý niệm này mới vừa xuất hiện, ngọc bội bên hông chợt lóe sáng, vầng sáng màu xanh lá liền thành một tầng bích chướng, vây quanh hắn.
Trong chớp mắt, Chu Huyền Lan biến mất tại chỗ.
Lăng Kim Diệp duỗi tay phác vào khoảng không, chớp chớp mắt mấy cái, cúi đầu nhìn ngọc bội bên hông, bừng tỉnh đại ngộ. Giống lúc sư tôn triệu hoán mình, Huyền Lan bị sư tôn hắn triệu đi rồi.
Ngẩn ra một lát, Lăng Kim Diệp bỗng trừng lớn mắt.
Thẩm Tiên Quân tìm Huyền Lan có thể có chuyện gì tốt? Sắp chết kéo đồ đệ làm đệm lưng sao?! Hắn vội vàng thi pháp với ngọc bội: “Sư tôn, cứu mạng a!”
*
Linh khí trong phòng rung động, ánh sáng tan đi.
Thẩm Lưu Hưởng khoanh chân ngồi trên giường, tay chống cằm, chớp chớp mắt nhìn về phía thiếu niên vừa hiện lên trong phòng. Đôi mắt dần dần sáng lên.
Thành công rồi.
Y chiếu theo pháp quyết trong trí nhớ, thúc giục Ngọc Đương Quy trên người Chu Huyền Lan, không nghĩ tới triệu được người tới thật.
“Chào ngươi.” Thẩm Lưu Hưởng hơi hơi mỉm cười.
Đã thả ra lời mạnh miệng, đến Trọng Sinh Nhai, y cần phải làm chút chuẩn bị. Nghĩ tới nghĩ lui, có thể giúp được hắn chỉ có một người.
“Sư…… sư tôn.”
Không thể hiểu được đi vào nơi này, Chu Huyền Lan đánh giá bốn phía, ánh mắt dừng ở người trên giường, trên mặt xẹt qua một mạt mất tự nhiên. Gọi một tiếng lạ lẫm xong, hỏi: “Triệu đệ tử tới có chuyện gì?”
Thẩm Lưu Hưởng vươn ngón trỏ thon dài, chọc vào mặt: “Thuật Dịch Dung, ngươi có giải được không?”
Tiêu hóa chút ký ức, y nhớ ra trên mặt không phải phấn, mà là dùng pháp thuật biến thành dáng vẻ này, rửa bằng nước, căn bản không thể được.
“Pháp thuật cấp thấp, đệ tử tất nhiên có thể hóa giải.” Chu Huyền Lan nói xong, lộ ra sắc mặt hồ nghi.
Loại pháp thuật cơ sở này, Thẩm Lưu Hưởng không thể không biết.
“Tới tới tới, giúp vi sư phá pháp thuật này trước đã.” gương mặt này không khác gì quỷ, Thẩm Lưu Hưởng sớm nhịn không nổi nữa, lập tức gọi hắn tiến lên.
Trong tiểu thuyết, đối với bộ dáng nguyên bản, Thẩm Lưu Hưởng cũng có chút tò mò, khuôn mặt không có pháp thuật che đậy, đến tột cùng là bộ dáng ra sao?
“…… Đệ tử thất lễ.”
Chu Huyền Lan vừa nói vừa niết quyết, khoảnh khắc ngón trỏ dừng ở trên trán Thẩm Lưu Hưởng.
Nhẹ nhàng một chút.
Pháp thuật hóa giải, căn phòng rộng lớn tĩnh lặng hơn vài phần.
Chu Huyền Lan duy trì động tác đầu ngón tay điểm nhẹ, sau một lúc lâu vẫn chưa động đậy gì. Ánh mắt dừng ở cái má gần trong gang tấc, ngốc ngốc, cả người như ngây ngẩn.
Thẩm Lưu Hưởng lo bị ánh sáng lúc thi pháp làm chói, cực nhanh khép mắt lại. Đợi hồi lâu, chưa thấy đồ đệ có động tĩnh gì, lông mi đen dài của y nhẹ nhàng run lên, đôi môi mỏng mở ra: “Được chưa? Ta muốn mở mắt ra.”
Gió lớn thổi vào từ cửa sổ, thổi trúng trang giấy trên bàn vang lên tiếng xôn xao, thiếu niên áo đen từ ngây ngẩn tỉnh lại, thu tay về, “Được rồi, sư tôn.”
Từng nghe nói, Thanh Lăng Tông Thẩm Tiên Quân dung mạo nguyên bản mỹ lệ, thế gian vô song.
Bây giờ xem ra, không phải nói quá.
Thẩm Lưu Hưởng mở mắt trái trước, đánh giá Chu Huyền Lan, phát hiện sắc mặt hắn không đúng, trong lòng thịch một cái, lập tức mắt phải cũng mở, “Lấy gương đồng tới!”
Dọa trẻ con sợ rồi, này là xấu thành cái dạng gì?!
Ít nhất cũng cho cái mặt người qua đường đi!
Tốt xấu gì trước kia lăn lộn trong giới giải trí, là dựa vào mặt ăn cơm……
Tầm mắt Chu Huyền Lan vòng khắp phòng, tìm được gương mang đến.
Kính chiếu ra bóng người, khuôn mặt tuấn mỹ, mặt mày như họa, màu da không trắng bệch như trát phấn như lúc trước, mà là lộ ra linh khí sáng sủa. Nhìn kỹ, đuôi mắt phải có nốt ruồi thật nhỏ, lúc môi mỏng tươi cười, sẽ hơi hơi nhếch lên theo đuôi mắt, có chút câu nhân.
Thẩm Lưu Hưởng thấy khuôn mặt tương tự mình, tức khắc mất hứng thú. Nhưng mà cũng may so với lúc trước thuận mắt hơn nhiều.
Kế tiếp, còn thiếu một cái pháp bảo hộ thân.
Tứ Phương Trì nổi tiếng trên đời, người tiến vào sẽ bị đánh tan mất hơn phân nửa linh lực. Ngay sau đó trải qua sấm sét liên tục đánh vào người, thiên đao vạn quả, thiêu trong biển lửa cùng đau đớn tan xương nát thịt.
Thẩm Lưu Hưởng chỉ ngẫm lại, liền thấy da đầu tê dại.
Phải nghĩ biện pháp.
Hắn nhớ rõ trong sách, Thanh Lăng Tông có một món pháp bảo, tên là Hộ Hồn Y, là pháp khí phòng ngự đỉnh cấp độc nhất Tu Chân giới. Nhưng trước tiên cần có người biết thứ này ở nơi nào đã.
Thế gian này, ngoài tông chủ Lăng Dạ biết tất cả mọi thứ, cũng chỉ còn lại một người, trời xui đất khiến đã biết.
Người đó là Chu Huyền Lan. Mục đích chính Thẩm Lưu Hưởng gọi hắn tới là đây. Nhưng làm thế nào để Chu Huyền Lan nói ra chỗ để Hộ Hồn Y lại là vấn đề nghiêm túc.
Nếu y là Chu Huyền Lan sẽ tuyệt đối giữ kín như bưng.
Loại pháp bảo này, không phải đệ tử kẻ hèn có thể biết được. Có thể biết được……
Thẩm Lưu Hưởng suy tư một lát, nghĩ đến lúc bên bờ Giác Xuân Hà, rõ ràng một bộ dáng thiếu niên lãnh khốc, đi lên lại ném cho y một chiếc áo ấm áp.
Ánh mắt hơi lóe lóe.
Thẩm Lưu Hưởng đứng dậy, đi thẳng đến trước bàn trà, bưng cốc trà lạnh ngắt lên nhấp một ngụm, “Như ngươi chứng kiến. Trên đường vi sư tu luyện đã mất hết linh lực, khiến thức hải bị hao tổn, một ít pháp thuật đã không nhớ được.”
Dứt lời, y che mặt ho khan.
Lời này, Chu Huyền Lan bán tín bán nghi.
Quả thật có một vài tu sĩ, trong quá trình tu luyện, vì tâm thần không tĩnh, làm cho tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì tu vi bị hao tổn, nặng thì đi đời nhà ma.
Nhưng Thẩm Lưu Hưởng tu vi cao thâm, sớm đã bước vào Nguyên Anh cảnh, làm sao lại phạm phải loại sai lầm này?
Lúc đang nghi hoặc, hắn nghe thấy u thanh, “Lần này vi sư gọi ngươi tới, là để dặn dò hậu sự.”
Cái gì?!
Chu Huyền Lan bỗng chốc ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Lưu Hưởng không biết từ khi nào đã đi đến trước cửa sổ, gió thổi tới đánh vào thân hình mảnh khảnh, vạt áo tung bay, tóc đen tán loạn.
Y hơi quay đầu lại, nhìn Chu Huyền Lan, mặt mày xinh đẹp buông xuống, ánh mắt lộ ra một sợi đau thương không rõ ràng, “Mấy năm nay, vi sư sa vào chữ ‘tình’, phạm vào không ít sai lầm. Nhưng hổ thẹn nhất, đó là ngươi.”
Chu Huyền Lan sửng sốt.
Biểu tình của sư tôn, nhìn như thế nào đều không giống làm bộ.
Tâm tình hắn bỗng nhiên phức tạp. Khi còn bé vừa bái sư, cũng từng ảo tưởng sư tôn sẽ tốt với hắn như thế nào. Nhưng Thẩm Lưu Hưởng đánh nát mộng đẹp của hắn, mặc kệ không hỏi lâu như thế, hắn đã sớm không thèm để ý đến hai chữ “sư tôn”.
Hiện giờ…… hà tất phải nhắc lại?
“Sư tôn không cần như thế, đệ tử không có nửa phần oán trách,” hắn áp xúc động xuống đáy lòng, “Sư tôn hồng phúc tề thiên, đâu ra nói đến hậu sự?”
Thẩm Lưu Hưởng mấy phần trầm mặc, tay đáp trên ngưỡng cửa sổ: “Ngươi hẳn là biết được, mười năm trước vi sư bị Yêu tộc gây thương tích, thiếu chút nữa là mất mạng. Tuy được Diệp Băng Nhiên cứu về, nhưng vết thương vẫn luôn chưa khỏi hẳn. Hiện giờ tu luyện lại ra đường rẽ, dậu đổ bìm leo. Thân thể này đã…… dầu hết đèn tắt.”
Chu Huyền Lan không thể tin tưởng.
Hắn thấy Thẩm Lưu Hưởng môi hồng răng trắng, sắc mặt thật tốt, làm sao có thể dầu hết đèn tắt, “Sư tôn đang nói đùa đi?”
Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút khóe miệng, thiếu chút nữa phá công.
Hỗn đản.
Thế mà lại nghi ngờ kỹ thuật diễn của y, thế này khác gì đập bát cơm của y đâu?!
Thẩm Lưu Hưởng thẳng sống lưng, quay người lại. Khuôn mặt tuấn tú giận tái đi: “Hay là ngươi cho rằng sư tôn lừa ngươi?!”
Dứt lời, y giơ tay thúc giục linh lực trong cơ thể, tức khắc sắc mặt trắng nhợt, “oa” một cái phun ra một búng máu. Máu đỏ thắm theo khóe môi trượt xuống, rơi xuống da thịt trắng nõn như ngọc, làm nổi bật đến phá lệ chói mắt.
Sắc mặt Chu Huyền Lan khẽ biến: “Sư tôn……”
Thẩm Lưu Hưởng vươn đầu ngón tay cọ qua máu bên môi, im lặng một lúc, nghẹn ngào cất tiếng nói: “Vi sư nói cho ngươi một đạo lý. Đừng để hình tượng mê hoặc, mới thấy rõ được bản chất của sự vật.”
Y ho nhẹ, từ từ giải thích: “Người bên ngoài nhìn chằm chằm Thanh Lăng Tông nhiều không đếm được. Nếu biết bổn Tiên Quân sắp chết, sẽ ít kiêng kị. Nhân lúc tông chủ không ở, khó tránh khỏi có người không kìm nén được. Cho nên vi sư…… tuyệt đối không thể biểu hiện ra bất kỳ cái không khoẻ gì!”
Chu Huyền Lan kinh ngạc.
Lại là vì tông môn, mới mạnh mẽ áp chế linh lực xao động trong cơ thể sao?
Hắn phóng nhẹ ngữ khí hơn một chút: “Sư tôn đừng nản lòng, dù cho không thể vận dụng linh lực, ít nhất tính mạng cũng sẽ không sao. Đợi tông chủ trở về, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.”
Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi lóe: “Nhưng vi sư không đợi được đến lúc hắn trở về. Nửa canh giờ sau sẽ đi lĩnh phạt. Lấy thân thể hiện tại chấp nhận chi hình từ Tứ Phương Trì. Cửu tử nhất sinh.”
Chu Huyền Lan nhíu mày: “Hay sư tôn báo đúng sự thật cho Chấp Pháp Trưởng Lão……?”
“Trăm triệu không thể,” Thẩm Lưu Hưởng vung tay áo, thần sắc nghiêm nghị, “Nếu hôm nay bổn Tiên Quân không bước vào Tứ Phương Trì. Một không có thể lấp kín miệng thế gian, thế nhân sẽ nói Thanh Lăng Tông làm việc thiên tư làm rối kỉ cương, không tuân giới luật. Hai không thể làm đệ tử trong tông tâm phục, dao động tông quy. Ngày sau tất thành họa lớn.”
Tâm thần Chu Huyền Lan hơi chấn động.
Lại là vì tông môn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sư tôn bôi đen Thanh Lăng Tông khắp nơi sẽ có giác ngộ này.
Thẩm Lưu Hưởng thấy thần sắc hắn, cảm giác gần được rồi, vừa móc cái túi trữ vật màu tím ra, vừa trầm giọng nói: “Trước kia, là vi sư hổ thẹn với ngươi. Sau này…… khụ, đại để không có sau này.”
Y đi đến trước gương mặt vẫn hiện tính trẻ con của Chu Huyền Lan, kéo tay hắn, đem túi trữ vật đặt vào lòng bàn tay, “Đây là nhiều năm tích lũy của vi sư, ngươi nhận lấy, coi như là….. khụ, là hạ lễ của sư tôn, Đệ Tử Đại Bỉ lần này, ngươi nhất định sẽ lấy được xuất sắc…… Chỉ là, vi sư không nhìn thấy.”
Dứt lời, y hướng thiếu niên nhẹ nhàng cười, hiện ra vết máu ở khóe môi.
Thê mỹ quyết tuyệt.
Nhất thời cổ họng Chu Huyền Lan như bị lấp kín, nói không ra lời.
Chỉ cảm thấy đầu ngón tay sư tôn lạnh lẽo, bắt lấy tay hắn, giống như tơ lụa, lạnh lẽo lại mềm mại, làm hắn không khỏi ngây ngẩn.
“Nếu vi sư không chịu đựng kiếp nạn này,” Thẩm Lưu Hưởng buông tay ra, lại ấn lên trên vai đồ đệ, hơi hơi cúi người, nhìn thẳng vào cặp mắt như mực kia.
Cười nhạt mấy phần: “Nhớ lấy. Việc tu hành không thể chậm trễ. Mặt khác, bất kể xảy ra cái gì, đều phải chiếu cố tốt…… Tóm lại, vi sư không muốn nhìn thấy ngươi dưới suối vàng quá sớm.”
Nói xong, Thẩm Lưu Hưởng thu tay, vẻ mặt buồn bã thở dài: “Nếu sư huynh ở đây, kiếp nạn này không nan giải, hỏi hắn Hộ Hồn…… Thôi, thiên mệnh như thế rồi, nhiều lời vô ích.”
Chu Huyền Lan rũ mắt nhìn túi trữ vật, đốt ngón tay hơi hơi siết chặt thêm một chút.
Hộ Hồn Y sao?
Không nên để ý tới, nhưng mà……
Đáng chết!
Vì sao vừa lúc hắn biết nó ở đâu chứ?!!