“Nghe nói hai đệ tử Thanh Lăng kia quần áo bất chỉnh ra khỏi suối trong. Là thật sao?”
“Thiên chân vạn xác. Trong đó một người vẫn là Thẩm Lục Lục, nghe nói khi bị ôm ra, đã bị lộng đến…… mất ý thức.”
“Này này này này, thanh thiên bạch nhật, thật là thô tục. Người ôm y là ai?”
“Chu Huyền Lan, thủ lĩnh đám đệ tử mới của Thanh Lăng!”
“Cái gì?! Ninh sư thúc cũng liền thôi, sao lại nhảy ra một Chu Huyền Lan nữa? Bọn họ thích Thẩm Lục Lục cái gì a? Chẳng lẽ bị hạ cổ?”
“Đặt ở Chư Hầu Quốc, Thẩm Lục Lục này khẳng định là họa quốc yêu phi!”
Kiếm Tông truyền đến ồn ào huyên náo, đương sự lại hoàn toàn không biết gì cả.
“Yêu phi” từ giường tỉnh lại, cả người thoải mái đến không muốn động. Từ chân tóc đến tận ngón chân mượt mà trắng nõn, đều lộ ra một cổ lười biếng thoả mãn.
“Sảng khoải a……”
Thẩm Lưu Hưởng than thở một tiếng, ở trong hồ nước đau đến muốn chết, ai ngờ qua đi, ấy thế mà lại thoải mái bay bổng.
Lúc này, cửa phòng mở ra.
“Nghe nói có đệ tử nội môn làm việc bất nhã trong Tẩy Cốt Tuyền.” Lăng Dạ đi đến trước giường, rũ mắt đánh giá, “Ta vốn không tin, nhưng nhìn bộ dáng ngươi, chẳng lẽ việc này là sự thật?”
Thiếu niên ngồi dậy, đuôi mắt ướt hồng, rõ ràng từng nghẹn ngào rơi lệ. Tóc đen óng mượt rơi rụng hỗn độn trên vai. Gương mặt trắng nõn còn vương một mạt ửng hồng.
Toàn thân, từ trong ra ngoài, thể hiện đủ một bộ dễ chịu sảng khoái.
Thẩm Lưu Hưởng ngây người.
Hả? Việc bất nhã?
Lăng Dạ thấy y ngốc lăng, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu y, ôn hòa nói: “Nói thật với sư huynh. Nếu việc này là thật, đợi trở về Thanh Lăng, ta liền cử hành đại điển kết làm đạo lữ cho ngươi và Chu Huyền Lan. Định thời gian trước, miễn cho về sau phát sinh nhiều chuyện.”
“?!”
Thẩm Lưu Hưởng vội nói: “Sư huynh hiểu lầm!”
Y chỉ đau đến nỗi cắn đồ đệ mấy miếng, không đến mức phải kết làm đạo lữ tới phụ trách chứ?
Lăng Dạ mặt mày trong sáng, ánh mắt bình đạm, “Lời này, ta nghe lần thứ ba rồi.”
“Thế cũng là hiểu lầm.” Thẩm Lưu Hưởng vội la lên, “Sư huynh tin ta, ta cùng đồ đệ thanh thanh bạch bạch, đều là Tẩy Cốt Tuyền gây họa.”
Y nói xong liền đổi giọng, sắc mặt ngưng trọng nói: “Sư huynh, ta đã từng chịu trọng thương gì?”
Lăng Dạ nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng một lát, “Ngày xưa ngươi ra tông rèn luyện. Trước nay là xuân phong đắc ý trở về. Chỉ là mười năm trước, mảnh đất Đông Hoang có Yêu tộc tác loạn. Ngươi đi bình ổn, đến đó lại bị thương, được Diệp Băng Nhiên cứu về.”
Thẩm Lưu Hưởng nghe đến hai chữ “Đông Hoang”, trong óc nhất thời hiện lên một ít ký ức vụn vặt. Nhưng khi cố gắng nhớ kỹ đầu lại đau muốn nứt ra.
Y ôm đầu, thân thể không tự chủ được cuộn tròn lại.
Sắc mặt Lăng Dạ khẽ biến, đang muốn duỗi tay chạm vào y, ngoài cửa truyền đến từng đợt ầm ĩ.
Hắn nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.
“Thanh Lăng. Mau gọi Thẩm Lục Lục ra đây. Dám thả linh sủng của Thiếu tông chủ. Quả thực ăn tim hùng gan báo.”
“Thiếu tông chủ tức giận đến mức một đêm không ngủ, Ngụy trưởng lão, ngươi nhất định phải trút giận cho hắn.”
“Thiếu tông chủ nói, hắn muốn chặt đứt tay Thẩm Lục Lục, để y không bao giờ có thể bắn tên nữa.”
Đoàn người hùng hổ đi vào sân, vài tên đồ đệ Kiếm Tông chạy theo sau muốn ngăn cản, “Ngụy trưởng lão, Thẩm Lục Lục là khách quý sư thúc công đạo phải chiếu cố tốt. Xin chớ gây sự.”
Ngụy Thiên Cơ tung một chưởng đẩy đệ tử ngăn phía trước ra, “Đừng nói nhảm nữa. Việc này chúng ta chiếm lý. Nếu Ninh Nhuận Tân cố tình che chở, ta nhất định để người trong thiên hạ biết, Kiếm Tông toàn là hạng người càn quấy không nói lý.”
Hắn cũng nghe những tin đồn đó, nhưng cảm thấy chỉ là thêm mắm thêm muối, có lẽ hai người từng có kết giao, nhưng thân phận khác nhau như trời với đất, có thể có tương lai gì?!
Thấy sau khi Ninh Nhuận Tân đột phá, cũng chưa tới gặp Thẩm Lục Lục một lần, tám phần là đã nghĩ thông suốt.
Trước khi rời tông, Tông chủ cố ý dặn dò không được để Thiếu tông chủ chịu nửa điểm ủy khuất, nếu không sẽ hỏi tội hắn. Trước mắt Kim Điệt Thương gặp nhục nhã vô cùng, nếu xử lý không hợp tâm ý gã, sợ là về tông đến cái vị trí Trưởng Lão cũng khó giữ được!
Suy nghĩ như thế, Ngụy Thiên Cơ cầm đầu một đám đệ tử, bước chân vội vàng đi vào trước cửa phòng Thẩm Lưu Hưởng.
Khí thế hừng hực, “phanh……” cái đá văng cửa phòng.
“Thanh Lăng tiểu nhi ra chịu……”
Chữ “chết” nghẹn ứ nuốt trở vào, Ngụy Thiên Cơ nhìn người từ trong nhà đi ra, đánh cái rùng mình, bước chân nhũn ra lui bước.
Đệ tử phía sau không có nhãn lực, nhớ tới lời đồn đại nóng hầm hập sáng nay, chỉ vào người quát lạnh, “Hay ngươi chính là gian phu kia của Thẩm Lục Lục? Mau gọi người thân mật của ngươi ra đây!”
Ngụy Thiên Cơ không thể tưởng tượng trừng lớn mắt, hận không thể giơ tay chém chết đệ tử này.
Điên rồi sao?!
Tông chủ Thanh Lăng Tông Lăng Dạ cũng không nhận ra, tìm chết cũng đừng túm hắn theo!
Lăng Dạ chắp tay phía sau, áo bào trắng thêu mai đỏ làm phong thái càng thêm thon dài đĩnh bạt, từ trên cao uể oải nhìn xuống đám đệ tử Tây Dương Tông.
Thế nhân đều biết Tông chủ Thanh Lăng Tông tính cách ôn nhuận, tính nết tốt nhất.
Nhưng lúc này, hắn hơi trầm mặt xuống.
Có lẽ là vì thấy sư đệ ôm đầu vẻ mặt thống khổ, hoặc có lẽ cảm thấy những người trước mặt này quá mức ồn ào.
Hắn hiếm thấy mà sinh khí.
Vì thế hắn hỏi: “Tìm Thẩm Lục Lục có chuyện gì?”
Có đệ tử hừ lạnh, “Y thả chạy linh sủng của Thiếu tông chủ, là Bất Tử Điểu. Yêu vật quý giá như vậy, chính là y lấy mạng đổi đều không đổi được, Thiếu tông chủ ta nhân từ, bảo y dùng ngón tay tới đổi.”
“Kẻ hèn Bất Tử Điểu, thả thì thả. Kim Hạng Thiên không hài lòng, bảo hắn tự mình tới nói với ta.” Lăng Dạ mặt vô biểu tình nói, “Này không phải lý do các ngươi quấy rầy. Cút……!”
Thiên địa ầm ầm biến sắc.
Mười mấy tên đệ tử, kể cả Ngụy Thiên Cơ bị gió dữ thình linh tới cuốn bay, trên không trung kêu thảm thiết liên tục, bị ném ra sân như ném rác.
Đệ tử Thanh Lăng nghe tiếng chạy ra, thấy Tông chủ mặt lạnh như băng, không ai dám chít một tiếng.
Dưới chân núi, đệ tử Tây Dương Tông bị gió cuốn thưa thớt treo trên nhánh cây, hợp với quần áo đỏ tươi, xa xa nhìn lại rất giống mấy mặt trời nhỏ, dẫn tới không ít người tới tham quan.
“Bọn họ không phải đi tìm Thẩm Lục Lục gây phiền toái sao, tại sao lại biến thành cái dạng quỷ này?”
Không chịu nổi trọng lượng, nhánh cây gãy xuống, Ngụy Thiên Cơ còn chưa hồi thần, liền “phanh” cái rơi xuống đất.
Đệ tử lấy lại tinh thần trước nói: “Trưởng lão, kẻ thân mật của Thẩm Lục Lục kia lợi hại như thế. Chúng ta nên làm thế nào cho phải?”
Sắc mặt Ngụy Thiên Cơ xanh mét, nhặt một cục đá ném về phía đệ tử kia, tức muốn hộc máu nói: “Mau câm miệng! Câm miệng! Đó là Tông chủ Thanh Lăng Tông!!”
Nghe vậy, mấy tên đệ tử thanh tỉnh trước mặt mũi trắng nhợt, hoàn toàn chết ngất đi.
Lăng Dạ chân trước đi, sau lưng lại có người tới.
Thẩm Lưu Hưởng mặc tử tế quần áo, tóc đen tán ở sau lưng, đang tìm lụa buộc tóc khắp nơi trong phòng. Nghe thấy gõ cửa, tùy tay với sợi dây nhỏ, vòng vòng trên đầu ngón tay, đem mái tóc dài buộc gọn lại.
Mở cửa, Ninh Nhuận Tân thẳng băng nhìn y, “Ta đã nghe tin đồn ở Tẩy Cốt Tuyền.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Ong ong ong.”
Một bộ dáng đi bắt gian này là ý gì? Cho dù y với đồ đệ thanh thanh bạch bạch, cũng không cần phải giải thích với ai một câu nào.
Ninh Nhuận Tân lại nói: “Ta biết kia khẳng định là giả.”
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.
Ninh Nhuận Tân tiếp tục nói: “Bởi vì ngươi không có trái tim.”
Thẩm Lưu Hưởng: “……” cảm giác bị mạo phạm.
Đứng ở cửa nói chuyện phiếm thật sự không tốt, Thẩm Lưu Hưởng mời người vào phòng ngồi, rót ly trà đẩy qua.
“Ta lại muốn đột phá.”
Tay Thẩm Lưu Hưởng run lên, không thể tưởng tượng trừng lớn mắt.
Quá mức dọa người rồi. Đột phá như chơi vậy, ngắn ngủn hai ngày, từ Kim Đan vượt đến Nguyên Anh cảnh trung kỳ, lại tiếp tục đột phá, đó là Nguyên Anh hậu kỳ.
Đã phi thường đáng nói, quá mức không bình thường.
Thẩm Lưu Hưởng muốn nói lại thôi, đem chén trà đặt ở trên bàn. Ninh Nhuận Tân thuận thế túm chặt cổ tay y, như lo người chạy mất, “Ngươi thật sự không nhớ ta sao?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Không bằng ngươi nói với ta.”
Ninh Nhuận Tân trầm mặc mấy phần: “Chúng ta từng gặp ở Đông Hoang. Lúc ấy ta bị trọng thương, là ngươi đã cứu ta, dẫn ta chạy trốn khỏi yêu thú.”
Thẩm Lưu Hưởng hiểu rồi, trấn an nói: “Ân cứu mạng, không đáng nhắc đến. Ta là người làm việc tốt cũng không cầu hồi báo. Ngươi không cần nhớ mong nhiều năm như thế.”
Y một bên thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải là cắt không đứt, gút mắt càng gỡ càng rối. Một bên suy đoán, chẳng lẽ là vì cứu người này, nguyên thân mới bị thương rồi được Diệp Băng Nhiên cứu?
Ninh Nhuận Tân: “Ta liền chán ghét điểm này của ngươi.”
Ngày đó bọn họ bị nhốt trong sơn động âm u lạnh lẽo, bên ngoài là yêu thú che trời lấp đất, kết giới bố trí lung lay sắp đổ, chỉ đợi rách nát, hai người sẽ ngay lập tức trở thành đồ ăn trong bụng yêu thú.
Lúc ấy Thẩm Lục lập lời thề son sắt nói, đợi kết giới bị phá, trước tiên đem hắn quăng ra ngoài đút cho yêu, còn bản thân y nhân lúc loạn sẽ chạy trốn.
Ai ngờ hắn ngủ một giấc dậy, bên ngoài một mảnh tĩnh mịch.
Yêu thú không thấy.
Thiếu niên bên cạnh cũng không thấy.
Ninh Nhuận Tân được cứu xong, một bên liều mạng tìm Thẩm Lục, một bên trong lòng toát ra ý niệm làm hắn cả người phát lạnh. Có lẽ thiếu niên kia đã chết.
Đáy lòng bất an, ám ảnh đến gần như điên cuồng.
Thẳng đến ngày hôm trước, sở tư sở niệm rốt cuộc có chỗ về.
“Ngươi nói nếu mất mạng, tiếc nuối lớn nhất là không thể chu du thiên hạ, thưởng thức cảnh đẹp trên thế gian. Giờ ngươi theo ta đi, muốn đi nơi nào ta đều mang ngươi đi.”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, cười gượng một tiếng: “Ngươi khả năng bị lừa rồi. Trên thực tế, ta chỉ muốn nằm trên giường như con cá khô.”
Ninh Nhuận Tân đang suy tư ý tứ của lời này, đột nhiên thân hình chấn động.
“Ta muốn đột phá, phải về động phủ.” hắn nắm chặt Thẩm Lưu Hưởng, dẫn người biến mất tại chỗ.
Bên ngoài, đệ tử Kiếm Tông vui mừng đến chết lặng.
Lại đột phá nữa!
Ninh Nhuận Tân không ức chế được linh lực trong cơ thể, liền đi vào phòng trong.
Động phủ khắp nơi đều có kết giới, Thẩm Lưu Hưởng tạm thời không ra được, đi vòng vòng ở bên trong. Thấy bốn phía sương trắng lượn lờ, mặt đất có rất nhiều linh thảo, Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới bên cổ Chu Huyền Lan bị y cắn thương, muốn chọn lựa vài cọng mang về cho hắn đắp vết thương.
Trong lúc vô tình, nhìn thấy một gốc linh thảo mọc trong góc, toàn thân hơi tím, lại tỏa ra ánh sáng trắng đẹp đẽ.
Thẩm Lưu Hưởng nhíu nhíu mày.
Nghe nói động phủ này là Kiếm Chân đạo nhân tự tay kiến tạo cho Ninh Nhuận Tân, mỗi hoa mỗi cỏ đều là vật bất phàm.
Y duỗi tay, rút cây linh thảo này.
Lúc này, Ninh Nhuận Tân thành công đột phá, đang điều chỉnh linh lực trong cơ thể, kết giới có hơi buông lỏng, Thẩm Lưu Hưởng đem linh thảo để vào Túi Tinh Hoa, thừa cơ đi ra ngoài.
Đệ tử Kiếm Tông phụng mệnh canh giữ ở ngoài, nhìn thấy bóng người đang muốn hành lễ, thấy rõ mặt xong, sắc mặt liền cứng đờ.
“Có người mới rồi còn tới dây dưa với sư thúc. Thật sự đáng giận. Thật muốn đem người này đánh một trận cho hả giận.”
“Không thể nào, nghe nói người mới của y đã bước vào Kim Đan cảnh, chúng ta không phải đối thủ.”
“Vậy liền chờ Triệu sư huynh trở về, muốn hắn trút giận cho sư thúc, đem Thẩm Lục Lục giáo huấn một phen!”
*
Tiệc tối cử hành tiếp khách trên đại điện. Thẩm Lưu Hưởng bước vào cửa điện, tầm mắt bốn phương tám hướng dồn lại đây, khe khẽ nói nhỏ.
“Y chính là người làm Ninh Nhuận Tân mê đến thần hồn điên đảo sao? Nhìn không ra có cái gì đặc biệt.”
“Đâu chỉ Ninh Nhuận Tân, ngươi nhìn người bên cạnh y kia, Chu Huyền Lan, ngày sau chắc chắn sẽ là thống soái người Thanh Lăng Tông, cũng có quan hệ ái muội với y.”
“Thiếu tông chủ Tây Dương cũng có liên quan đến Thẩm Lục Lục, nhưng nghe nói là có thù oán.”
“May mắn Triệu Lâm không ở Kiếm Tông, bằng không ta cũng lo lắng cho hắn.”
“Ha ha, vậy thì không cần, Triệu Lâm là sư thừa của Lam Tông chủ, thân sư đệ của Kiếm Tôn. Trừ tu hành ra đều không để bụng cái gì khác, Thẩm Lục Lục sao vào được mắt hắn?”
Màn đêm buông xuống, trong đại điện lại sáng như ban ngày.
Thẩm Lưu Hưởng khoanh chân ngồi, bàn trà trước mặt bày món ngon quý hiếm, cá băng ớt phương Bắc, thỏ tuyết Vân Sơn, hương vị tươi ngon, lại là vật tăng linh lực.
Lam Tiêu Sinh ngồi phía trên đại điện, nâng chén mời mọi người cùng uống.
Thẩm Lưu Hưởng cầm lấy chiếc đũa, gấp không chờ nổi nếm hai miếng, chấn động đến sau một lúc lâu không nói ra lời, liền đem các thứ trên bàn trở thành hư không.
Y vẫn chưa ăn nhiều, chỉ là vì khẩu phần rất ít, mỗi thứ trên bàn chỉ có hai ba miếng.
Thẩm Lưu Hưởng buông chiếc đũa, gãi gãi đầu, chưa đã thèm thở dài.
Chu Huyền Lan ngồi bên cạnh thấy thế, làm cái pháp thuật nhỏ, thay đổi đồ trên bàn của hai người, “Sư tôn dùng của đệ tử đi.”
Thẩm Lưu Hưởng mím chặt môi, cảm động nói: “Ngươi thật tốt.”
“…… Sư tôn nói như vậy, đệ tử cứ cảm thấy sắp có chuyện không ổn.”
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhướn mi, đang muốn nói chuyện, ngoài điện truyền đến động tĩnh.
“Nhân Sâm Sơn, hạ lễ của lão tổ!”
Trong điện một mảnh ồn ào.
Nhân Sâm Sơn là thánh địa lưu giữ từ thời viễn cổ đến nay. Tương truyền trong núi có vô số kỳ trân dị bảo, trăm triệu loại tiên thảo thánh quả. Tùy tiện một cái đều có thể đem Tu Chân giới quấy lên tinh phong huyết vũ.
Bảo hộ Nhân Sâm Sơn là một đám nhân sâm thành tinh.
Trong đó đứng đầu là Nhân Sâm Lão Tổ đã sống vạn năm, tương truyền đều có lui tới với mấy vị tiên nhân phi thăng, là người đại năng giả hiện thời đều kính sợ.
Nhân Sâm Sơn luôn luôn không lui tới với các giới, không nghĩ lại có giao tình với Kiếm Tông, mọi người đều kinh ngạc cảm thán, lộ ra ý tứ cực kỳ hâm mộ.
Cùng với giao hảo, còn có ý nghĩa tài nguyên tu hành có lấy cũng không hết, dùng cũng không cạn.
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng đầy vẻ tò mò, ngẩng đầu nhìn lại.
Lại thấy cửa đại điện, một đám tiểu oa nhi mặc yếm đỏ, lớn lên tròn xoe trắng trẻo, mặt mày hớn hở bước vào cửa điện.
Thời khắc tiến vào đó, không khí trong điện đều tươi mát hơn rất nhiều.
Đỉnh đầu những đứa trẻ này đều trụi lủi, chỉ có một nhánh cây nhỏ, hình dạng khác nhau, một số có phiến lá dài, một số có quả nhỏ, một số chỉ có cành.
Vì thủ lĩnh vuốt vuốt râu bạc, nặng nề khụ một tiếng, làm đám Nhân Sâm tiểu bối đang vui cười đùa giỡn an tĩnh chút một.
Sau đó hắn thở phì phì xách ra một đứa trẻ béo ú mơ màng sắp ngủ, “Ngủ một đường, mau tỉnh lại, ngươi nên đi tặng lễ!”
Lúc này mọi người mới phát hiện, oa oa này không giống người thường, cành lá trên đầu tỏa ra ánh kim.
“Hả?” A Bặc nhăn khuôn mặt trắng nõn, mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, phát hiện xung quanh nhiều người như thế đều đang nhìn nó, lá vàng trên đầu run rẩy.
Nó ủy khuất dẩu mỏ: “Đừng hung con mà.”
Tim mọi người nháy mắt tan chảy.
Tên thủ lĩnh khốn nạn! Đừng hung hài tử!
Gia gia dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, lại không ăn bộ này, đem bảo vật nhét vào trong tay nó, “Đừng quên Lão Tổ công đạo, hành động nhanh một chút, đưa xong chúng ta còn phải chạy trở về.”
Nghe thấy hai chữ “Lão Tổ”, A Bặc không tình nguyện duỗi tay, hai cánh tay trắng trẻo như ngó sen bế hộp quà lên, thịt mềm dưới yếm đỏ cũng run theo.
Đi hai bước, liền thở hồng hộc.
Nó tạm dừng nghỉ ngơi, bẻ cái lá vàng, rung rung phía trên hộp quà, rắc lên kim tuyến vàng lấp lánh, sau đó cắm phiến lá lên nhánh cây trên đỉnh đầu, cất bước tiếp tục đi.
Đúng lúc này, A Bặc ngửi được một mùi khí tức như đã từng quen biết.
Đôi chân trắng nõn chợt dừng.
Mọi người nhìn lại, bé nhân sâm có lá vàng trên đầu rõ ràng sửng sốt, nhìn về một góc, hai con mắt đen láy bỗng chốc mở to.
Giọng sữa hoan thiên hỉ địa vang lên khắp đại điện.
“Cha……!”
“Là cha nha!”