Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Tú bà kêu lên: “Đại phu, bệnh này có nghiêm trọng không?”
Thầy thuốc vội vàng đứng lại, ổn định tinh thần bảo: “Để ta xem lại cẩn thận, có lẽ chỉ là phong hàn bình thường thôi.”
Tú bà vừa nghe vậy liền lo lắng, chẳng lẽ Hồ Nhi nhiễm bệnh nghiêm trọng?
Vị thầy thuốc lấy một mảnh lụa tơ tằm đặt trong lòng bàn tay, đến bên giường. Ân Du thấy thế vội vàng tránh ra, cậu trấn an Hồ Nhi: “Ca ca xinh đẹp, đại phu đã tới, lập tức có thể chữa khỏi cho ngươi.”
Dò mạch đập của Hồ Nhi qua lớp lụa, thầy thuốc hỏi: “Hắn bắt đầu phát sốt từ lúc nào?”
“Hôm qua trước khi đi ngủ, công tử nói hơi đau đầu, mệt mỏi. Sáng sớm nay thì đã bị như vậy.” Thanh Huyền đáp.
Thầy thuốc càng nhíu chặt đôi lông mày, nhìn Ân Du: “Ngươi cởi áo của hắn ra.”
Ân Du vâng lời cúi xuống, hơn nửa thân mình chui vào trong màn, áo của cậu không cẩn thận quét qua người thầy thuốc làm ông ta cứ như đụng phải thứ gì dơ bẩn, vội vàng tránh ra, kéo giãn khoảng cách với Ân Du.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Nhi đỏ bừng, đôi môi thắm khẽ nhếch, hắn mệt mỏi thở ra từng hơi nóng bỏng.
Ân Du đau lòng kéo ống tay áo, cẩn thận lau mồ hôi toát ra trên trán hắn: “Ca ca xinh đẹp, nhịn một chút sẽ ổn thôi.”
Trong cơn mê man dường như Hồ Nhi nghe thấy tiếng Ân Du nói, đôi mắt nhắm nghiền hơi hé ra, hắn cười cười với cậu.
“Còn không nhanh lên.” Thầy thuốc thấy Ân Du cọ tới cọ lui, bèn cau mày thúc giục.
Ân Du cúi đầu, cởi đai lưng của Hồ Nhi, rất nhanh chỉ còn lại lớp áo trong.
“Tiếp tục cởi.”
Từng mảng lớn da thịt trắng nõn bóng loáng lộ ra, làm nổi rõ những nốt mụn li ti màu đỏ tươi rải rác trên sườn bụng.
Sắc mặt thầy thuốc tái nhợt, mảnh lụa tơ tằm trong tay bay xuống đất, ông ta cuống quít đứng dậy.
Ân Du mờ mịt nhìn thầy thuốc, lại giúp Hồ Nhi mặc áo.
“Đại phu, bệnh này…”
“Bệnh này trị không được, ngươi tốt nhất nhanh xử lý hắn đi! Đây là ôn dịch!”
Thầy thuốc vội vội vàng vàng thu dọn hòm thuốc.
Tú bà trợn trừng hai mắt, không thể tin: “Ôn, ôn dịch ư?”
“A, a, đại phu, ngươi nói cái gì? Hồ Nhi mấy ngày trước còn khoẻ mạnh, vì sao đột nhiên lại bị nhiễm ôn dịch được chứ?”
“Có phải phong hàn quá nghiêm trọng hay không?” Tú bà gắt gao bắt lấy tay thầy thuốc, khuôn mặt đầy son phấn trắng bệch.
Nét mặt cứng lại, ông ta thở dài, đi tới cái bàn đặt cách xa Hồ Nhi, lấy giấy bút ra: “Trước hết ta tạm kê một phương thuốc, ngươi theo đó bốc thuốc cho hắn dùng, chờ thêm ba ngày lại xem tình huống thế nào.”
Tú bà vội gật đầu không ngừng, lúc này cũng không rảnh lo mất tiền bốc thuốc nữa, bởi vì chút ngân lượng này so với số tiền Hồ Nhi giúp bà kiếm được mỗi tháng thì quả thực chẳng đáng nhắc tới.
Thầy thuốc kê đơn xong, tú bà mỉm cười lấy ra hai mươi lượng bạc từ túi bên hông ra.
“Chừng này quá nhiều.”
Tú bà vội vàng ấn bạc vào trong tay ông ta, cười nói: “Đại phu, bệnh của Hồ Nhi chỉ là không cẩn thận nên ra gió, cảm phong hàn, qua mấy ngày thì có thể khỏi hẳn, đúng không?”
Thầy thuốc chững lại, giương mắt nhìn tú bà, lời này có ý tứ gì còn không hiểu sao? Ông ta ỡm ờ nhận lấy bạc: “Hồ Nhi công tử thân thể quá yếu, ngẫu nhiên bị cảm phong hàn cũng là bình thường.”
Tiễn người xong, tú bà gọi người hầu vẫn chờ ngoài cửa, sai gã cầm giấy đi bốc thuốc.
Xoay người vào phòng, tú bà lấy khăn tay che mũi, đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Ân Du còn nắm tay Hồ Nhi và Thanh Huyền đứng ở cuối giường, bảo: “Mấy ngày tới ta cho người mang đồ ăn và thuốc để ngoài cửa, các ngươi ở yên trong phòng chăm sóc chủ tử.”
Dứt lời, tú bà vội vàng đi ra, đóng cửa lại, tiếng then gỗ xuyên qua hai cánh cửa từ ngoài truyền vào.
“Ca ca.”
Ân Du tựa hồ cũng đã nhận ra điều bất thường, lo lắng ngẩng đầu nhìn Thanh Huyền.
“Đừng sợ.”
Thanh Huyền lên tiếng.
Quả nhiên Ân Du liền yên tâm, lại học theo lời Thanh Huyền, lau trán Hồ Nhi, an ủi hắn: “Đừng sợ.”
Thanh Huyền đến cạnh chậu nước, lấy khăn vắt trên thành chậu nhúng xuống, vò sạch, vắt nước rồi đặt lên trán Hồ Nhi.
Trong phòng quá bí bách, Thanh Huyền vén màn lên hai bên, mở hé cửa sổ ra. Một lúc lâu sau, vẻ ửng hồng trên mặt Hồ Nhi thoáng lui đi chút ít.
Không biết qua bao lâu, Hồ Nhi lại mê man.
Ân Du rón rén đứng dậy, đến bên người Thanh Huyền, hỏi: “Ca ca, ôn dịch là cái gì?”
Ôn dịch rốt cuộc là cái gì chính Thanh Huyền cũng không biết, bởi vì trừ khi bị trọng thương thì tu sĩ rất khó nhiễm bệnh. Nhưng vừa mới nghe đối thoại giữa tú bà và thầy thuốc, Thanh Huyền cũng lờ mờ đoán ra.
“Là một loại bệnh.”
“Vậy ca ca xinh đẹp sẽ khỏi chứ?”
Thanh Huyền nhìn cửa phòng bị khoá chặt: “Sẽ khỏi.”
Mấy ngày sau đó, quả nhiên tú bà cho người đem đồ ăn và thuốc đặt ngoài cửa, chỉ cho cửa hé ra một chút, đủ để Thanh Huyền duỗi một bàn tay ra.
Qua ba ngày nhiệt độ cơ thể của Hồ Nhi cuối cùng đã giảm, người cũng có tinh thần hơn, nhưng mà từ trán hắn đổ xuống vùng mặt, cổ mọc lên lấm tấm các nốt phát ban đỏ.
Sau khi Hồ Nhi tỉnh lại, cứ lúc Ân Du định tới gần thì hắn giận dữ quát cậu bé tránh xa ra, nhưng Ân Du không nghe, Hồ Nhi liền cầm gối ném cậu rồi lấy chăn đập cậu, khàn cả giọng bắt Thanh Huyền kéo Ân Du ra. . Cập nhật truyện nhanh tại * Trum Truyen.co m *
Thậm chí có lần Ân Du mang thuốc tới, Hồ Nhi giận dữ ném cái chén, làm nước thuốc màu nâu văng tung tóe, bắn cả lên tay cậu bé, mảnh sứ vỡ vụn rơi khắp nơi.
“Cút!” Sắc mặt Hồ Nhi tái nhợt, hắn chống vào cạnh giường, hung dữ trừng mắt với Ân Du.
Ân Du cúi người, nhặt mảnh sứ vỡ lên.
“Kẻ ngu xuẩn! Phế vật! Ai muốn ngươi xen vào việc người khác? Trúc Tử, ngươi, ngươi mau mang nó đi cho ta!”
Mắt giăng kín tơ máu Hồ Nhi gắt gao nhìn Thanh Huyền, trong cảm xúc ghét bỏ mang theo vài phần cầu xin.
“Ca ca xinh đẹp đừng tức giận.”
Ân Du nhặt mảnh sứ lên, sợ hãi nhìn Hồ Nhi nổi nóng, chỉ dám đứng ra xa.
“A ha ha.” Hồ Nhi nhìn Ân Du thật lâu, rốt cuộc vô lực nằm trên giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn màn che, một giọt lệ khẽ trượt xuống từ khóe mắt.
Đuôi mắt lại thoáng thấy có người tới gần, Hồ Nhi giãy giụa ngồi dậy định tiếp tục đuổi người.
Không ngờ, một giọng nói từ trên đầu truyền xuống: “Dù ngươi không cho hắn tới gần, nhưng ở trong cùng một căn phòng nhiều ngày như vậy, nói hắn không nhiễm bệnh ai sẽ tin đây?”
Tựa như đánh tan một đạo phòng tuyến cuối cùng, khi cậu bé thật cẩn thận đặt tay cạnh giường, Hồ Nhi như sụp đổ.
Hắn bắt lấy tay Ân Du qua lớp vải áo.
“Ca ca xinh đẹp?”
Ngón tay run rẩy cách một khoảng không phác lại từng đường nét trên khuôn mặt cậu bé, nước mắt tuôn rơi.
“Thực xin lỗi, là ca ca hại ngươi.”
Đột nhiên bàn tay nhỏ bắt lấy tay hắn, Hồ Nhi kinh hãi, lòng bàn tay nóng đến bỏng người, Hồ Nhi sốt ruột định rút tay ra, nhưng cậu bé lại vòng tay ôm chặt cổ hắn.
“Ca ca xinh đẹp đừng khóc, bệnh của ngươi sẽ khỏi.”
Hồ Nhi rũ tay xuống, hắn thấy rõ ràng trên cánh tay mình đầy những nốt ban đỏ.
Buổi tối, tú bà tính thời gian, sai người mở cửa phòng ra, bịt mũi đi vào, sau đó bảo những người còn lại chờ bên ngoài.
Bà nhìn qua, thấy dáng vẻ của Trúc Tử và Ân Du bình thường không khác lúc trước nên trong lòng cũng thoáng yên tâm.
“Hồ Nhi sao rồi?” Tú bà nhìn màn che hỏi.
Thanh Huyền rũ mắt: “Ngày ấy công tử phát sốt, sau khi uống thuốc thì cơn sốt từ từ lui, hôm nay nhiệt độ cơ thể đã bình thường trở lại.”
“Thật không?” Tú bà nghi ngờ nhìn Thanh Huyền, quay đầu định ra ngoài, lúc chậm rì rì đi ngang qua Ân Du, đôi mắt tú bà sắc như dao, đột nhiên bà ta xoay người lại, xốc màn lên.