Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Hôm sau, Thanh Huyền không thấy Ân Du đâu, vào phòng ngủ chỉ thấy giường đệm lộn xộn, không biết tại chủ nhân đi quá vội vàng hay vì cớ gì, chiếc gối rơi xuống sàn cũng chẳng nhặt lên.
Lông mày khẽ nhích, Thanh Huyền cúi người gấp gọn chăn màn, sau đó đến phòng sách.
Khác hẳn giường ngủ, phòng sách đêm qua lộn xộn thì bây giờ lại cực kỳ ngăn nắp, đặc biệt giấy vứt rải rác trên sàn đã hoàn toàn mất tích. Thanh Huyền bước đến cạnh bàn, trừ vết mực, giấy trắng, bút viết, nghiên mực thì ngoài ra không còn gì khác.
Mấy hôm sau Thanh Huyền vẫn chẳng thấy Ân Du đâu.
Hơn mười ngày trôi qua, sắp đến cuối tháng, rốt cục Ân Du cũng trở về, chẳng qua vừa thấy Thanh Huyền thì nét mặt hắn nhìn thế nào cũng thấy quái lạ.
Thanh Huyền chặn đứng mưu toan chuồn về tẩm cung của Ân Du, y hỏi: “Đi đâu vậy?”
Ân Du vừa bước về hướng phòng ngủ vừa bình tĩnh nói: “Tu luyện.”
Thanh Huyền đứng phía sau nhướn đôi lông mày, nhìn bóng lưng vững vàng của Ân Du, lên tiếng: “Học làm thơ đến đâu rồi?”
!
Ân Du chợt lảo đảo: “Cũng, cũng tạm được.”
Thanh Huyền cười khẽ, im lặng nhìn hắn hốt hoảng chạy đi.
Thương thế trên người đã hồi phục, Ân Du lại lần nữa kiên trì xông lên Tiên giới. Thanh Huyền thấy mãi thành quen, đã sớm tìm chút dược liệu tốt để luyện chế thuốc chữa thương, hắn về là có thể dùng luôn.
Mỗi lần Ân Du lên Tiên giới mất tầm hai ba canh giờ, mà phần lớn thời gian là bay lên hay rớt xuống, còn chân chính có mặt tại Thần cung thì chỉ trong chớp mắt.
Trận pháp ở Thần cung không phải đồ chơi, ngay cả Tiên đế cũng chẳng dám xông vào, mỗi lần Ân Du bị trận pháp cứng rắn đập bay về Ma giới, nhìn rất khỏe mạnh hoạt bát, nhưng thật ra bị thương khá nặng.
Bằng không dựa theo tính cách của Ân Du còn lâu mới ngoan ngoãn chờ ở ma cung cả một tháng mới lên Tiên giới, chẳng qua bị thương nên đành phải nghỉ ngơi lấy sức thôi. Cũng may hắn là Ma quân, linh dược chữa thương trong cung đầy đủ, không thì bao năm trôi qua đừng nói tu vi tiến bộ, chỉ sợ không bị lùi lại là tốt lắm rồi.
Thanh Huyền lấy bình thuốc ra, thuốc này y luyện chế riêng cho Ân Du, dĩ nhiên hiệu quả tốt hơn so với trong cung rất nhiều.
Tính thời gian, một bóng hồng y nhanh nhẹn thấp thoáng ngoài cánh cửa gỗ sơn đỏ, Ân Du đã trở lại.
“Ô Diêm, hôm nay ta lại gặp Thanh Huyền.” Con ngươi Ân Du hàm chứa ánh sáng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Ồ?” Ân Du nhìn thấy Thanh Huyền đặt bình thuốc trước mặt, hắn khẽ bước tới, cầm cái bình trong tay cẩn thận ngửi ngửi, vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không né tránh như mấy hôm trước.
“Thuốc mới luyện chế sao?”
Ân Du nhướn đôi lông mày: “Có vẻ rất tốt nha.”
“Ừ.” Tầm mắt Thanh Huyền dừng ở cái túi trữ vật thêu hoa văn vàng bên hông Ân Du, mới đổi túi sao?
Ân Du cất bình thuốc, thấy tầm mắt người kia dừng bên hông mình liền theo bản năng kéo vạt áo che đi, rồi nói: “Ta về trước.”
Không ở yên được mấy hôm, Ân Du lại chạy ra bên ngoài cả ngày. Thường thường có thể thấy Ân Du đứng trên tường thành cung điện, tay cầm túi trữ vật bên hông, chốc chốc nhìn bầu trời, lát sau ngắm mặt đất, cau mày suy nghĩ, miệng lẩm bẩm gì đó.
Thanh Huyền vừa lúc nhìn thấy hắn rút giấy bút ra từ ống tay áo, trên tường thành viết viết vẽ vẽ. Rồi hắn dừng bút, lấy quyển sách nhỏ ra đối chiếu, có lẽ chưa hài lòng, vò vò tờ giấy rồi vứt đi.
Nhớ lại tập thơ tình năm trang giấy kia, Thanh Huyền nghĩ, xem ra tình hình này thì đúng là đang làm thơ rồi.
Trong mấy trăm năm, có lần Ân Du từ Tiên giới trở về thì bị vài tên Ma quân ở ma thành lân cận đánh lén, tính toán định cắn nuốt tu vi của hắn. Ân Du trọng thương trở về, Thanh Huyền lại chữa trị, trong lúc vô ý thì phát hiện vài thứ giấu trong túi trữ vật kia.
Một sấp giấy được gấp gọn gàng, đếm thử không dưới mấy trăm tờ.
Phần lớn trong đó dày đặc bốn chữ “Thanh Huyền Ân Du”, còn lại là các bức vẽ và năm trang thơ tình hơi khác với tập thơ mà y đã nhận được.
Nhưng chắc chắn, toàn bộ được viết để tặng cho Thanh Huyền.
Trong túi là một đống đá lưu ảnh đã mất đi hiệu lực, còn một hộp gỗ đàn hương trân quý chứa vài viên đá lưu ảnh khác. Thanh Huyền cầm lên xem, mỗi một viên có hình ảnh mờ mờ trăng trắng mơ hồ, còn lại đều trống rỗng.
Đặt viên đá vào, cho dù rất mờ, nhưng cảnh tượng bên trong chỉ liếc mắt đã biết đó là Thần cung.
Ân Du bị thương nặng, một tháng sau hiếm thấy không chạy lên Tiên giới. Khi bình phục, hẳn là đã chiến đấu một trận ra trò, thực lực của hắn tăng lên nhanh chóng.
Lại qua trăm năm, Ân Du sắp đột phá nên chuẩn bị bế quan tu luyện.
Trước khi bế quan, Ân Du năm lần bảy lượt dặn dò thuộc hạ, nếu Tiên giới truyền đến tin tức gì thì nhất định phải thông báo, thậm chí hắn còn đặt một viên đá truyền âm ngay bên ngoài mật thất bế quan.
Tu sĩ Nhân giới bế quan có khi nhắm mắt lại đã trải qua trăm năm, sau khi phi thăng thì tu vi càng khó thăng cấp, lúc này nếu bế quan chậm thì phải mất cả ngàn năm.
Hai trăm năm sau, tin tức Thần quân cưới Mẫu Đơn tiên tử truyền ra khiến hai giới Tiên Ma kinh ngạc.
Một thuộc hạ tín nhiệm của Ân Du nghiêng ngả lảo đảo chạy tới nơi hắn đang bế quan, rống to: “Chủ, chủ tử, nghe nói trên Tiên giới, Thần quân đã chọn ngày lập khế ước cùng Mẫu Đơn tiên tử nổi tiếng xinh đẹp!”
“Ầm!”
Cánh cửa đá ngoài mật thất vỡ vụn, khóe miệng Ân Du dính máu: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
“Thần quân muốn lập khế ước với Mẫu Đơn tiên tử.”
Sắc đỏ trên mặt Ân Du tức khắc như sóng triều rút hết đi.
Ngày Thần quân làm lễ kết đạo lữ, Ân Du dẫn theo hàng vạn ma binh hùng hổ bay lên Tiên giới, đứng phía sau là Ô Diêm – Thanh Huyền.
Ma khí dao động, Ân Du quay đầu lại nhìn về phía đội quân ma binh, nhấn mạnh: “Chốc lát lên Tiên giới, nhớ không được gây chiến.”
“Vâng, chủ tử!”
Ân Du hài lòng nhìn đội quân ma binh ngoan ngoãn nghe lệnh, ánh mắt kiên quyết nhìn về con đường nối liền hai giới Tiên Ma.
Vừa tiến vào, Ân Du bỗng nghiêng người nhìn Thanh Huyền, cười nói: “Ô Diêm, ta dẫn quân phá hỏng đại điển lập khế ước, ngươi nói xem liệu y có tung một chưởng đập chết ta hay không?”
Đập chết ư?
Không chờ Thanh Huyền trả lời, Ân Du mở mắt, hờ hững nhếch khóe môi tái nhợt, cười khẽ: “Chết thì chết, dù sao có ta ở đây, y cũng đừng hòng lập khế ước, đáng bị độc thân cả đời.”
Ân Du vừa dứt lời, bỗng một lực lượng khủng bố kéo thần thức Thanh Huyền rời khỏi cơ thể Ô Diêm.
Cảnh tượng nháy mắt thay đổi, thần thức dần ổn định, Thanh Huyền mở mắt, dải lụa đỏ trong tay rủ xuống đất, mùi thơm từ thiếu nữ bên cạnh quẩn quanh chóp mũi.
Nhíu mày, khói từ nén hương đồng tâm lượn lờ bên hông, Thanh Huyền thấy Tiên đế mỉm cười, lại nhìn chúng tiên quân xung quanh, vẻ mặt ai cũng tươi tắn rạng rỡ.
Đầu ngón tay xanh nhạt khẽ kéo ống tay áo y, Mẫu Đơn tiên tử kiều diễm bên cạnh không vui liếc mắt trừng về phía sau, rồi nàng mềm mại nói với y: “Thần quân, nên châm hương.”
Cánh tay khẽ nhích, kéo ống tay áo ra khỏi đầu ngón tay của Mẫu Đơn tiên tử. Y nghe thấy phía sau truyền đến câu nói phóng túng ngang ngược: “Hoá ra vị này chính là Mẫu Đơn tiên tử nha! Quả nhiên nghe tên không bằng gặp mặt, thật là xinh đẹp, xem ra đã khiến ta rung động rồi.”
Tình huống hệt như ngày ấy, sắc mặt Mẫu Đơn tiên tử trắng bệch: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Hắc, Thanh Huyền à, chúng ta thương lượng đi, ta nhậm chức Ma Quân mới được ít năm, trong điện còn chưa có người làm ấm giường, chi bằng ngươi tặng Mẫu Đơn tiên tử cho ta có được không? Coi như bồi thường việc ngươi đã đánh ta nhiều năm như vậy.”
“Vô liêm sỉ!”
Sắc mặt các tiên quân biến đổi, bầu không khí trong cung điện nháy mắt rơi vào tình trạng căng thẳng.
Buông nén hương đồng tâm trong tay, Thanh Huyền xoay người, nhìn gương mặt tái nhợt của Ân Du, nụ cười trông có vẻ thoải mái, thế nhưng hai cánh tay lại khẩn trương run nhè nhẹ, hơi thở cũng không ổn định. Cố gắng cưỡng ép mình xuất quan khiến Ân Du phải chịu tra tấn vì bị cắn ngược, ma khí điên cuồng tàn phá trong cơ thể.
Thanh Huyền biết, hiện tại, cũng là lúc đó, Ân Du đang gắng gượng nhưng thực ra sắp sụp đổ.
“Thanh Huyền, ngươi thấy sao? Ngươi xem cây mẫu đơn này có gì tốt đâu, trừ việc biết nở hoa thì còn biết làm gì khác? Cũng…”
“Đúng là thế.”
“Không thể…” kết trái.
Lời nói kẹt cứng trong cổ họng, Ân Du ngây ngốc.
“Thần, Thần quân, mới, mới vừa, vừa rồi…” Mẫu Đơn tiên tử bên cạnh cùng Tiên đế và tiên quân ở đây đều mang vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thanh Huyền.
Thanh Huyền bất đắc dĩ thở dài, y vươn tay bảo: “Lại đây.”
“Ta…”
Ân Du cắn môi, tầm mắt dừng trên bàn tay đang hướng về phía hắn, ngón thon dài trắng nõn, hoàn mỹ tới mức chỉ có thể thấy trong mơ.
Giống như bị mê hoặc, từng bước một, Ân Du đi về phía Thanh Huyền.
Trong lúc lơ đãng không hay biết, nước mắt đã đong đầy tầm nhìn.
“Huynh nhận ra ta sao?”
“Ừ.”
“Tấn Tử Giác?”
“Ừ.”
“Thanh Huyền.”
“Ừ.”
Ngón tay biến nhạt dần, Ân Du trước mắt hóa thành hư vô.
Tâm ma cuối cùng tan biến.
Thanh Huyền đang ngồi khoanh chân trong Thần cung, từ từ mở mắt.