Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 15: Cơ hội phát tài



Trần Tiểu Thiên nghĩ nhanh cực kỳ, bắt đầu diễn dịch và thêu dệt chuyện cổ tích mà hắn có lần kể cho Lân Thái Tuyền một lần nữa. Đồng Trạch nghe cực kỳ nghiêm túc, nghe nói hắn là thương nhân, liền hỏi:

– Trần huynh bình thường buôn bán ở nơi nào? Là làm ăn cái gì?

Trần Tiểu Thiên lúc này ngay cả một cái địa danh cũng không nói được, không thể làm gì khác hơn đành hàm hồ đáp:

– Ở đất liền lục triều, qua Đại Tuyết sơn là được.

Đồng Trạch lại cười nói:

– Trần huynh phục vụ cho lục triều ta, nhưng các vùng đất nhiều vô kể, không biết là đến từ bộ tộc nào?

Trần Tiểu Thiên nhìn lại áo trong của mình một chút, đọc nhãn hiệu trên đó, kiên trì đáp:

– Armani!

Đồng Trạch nhăn trán vắt lông mày suy tư, Armani? Chẳng lẽ là cái bộ tộc này sống ở nam hoang?

Trần Tiểu Thiên linh cơ chợt động, kéo ba lô ra, lấy cai bóp da nói:

– Đây là món hàng da chúng tôi buôn bán.

Đồng Trạch lúc này bất chợt mắt lộ ra tinh quang, trầm giọng nói:

– Trần huynh có thể cho ta mượn hàng hóa để xem qua đánh giá hay không?

Ngoa lặc cá tào! Trần Tiểu Thiên không nghĩ là hắn có phản ứng mãnh liệt như vậy, không phai chỉ là một cai bóp da sao? Hơn nữa lại trống không, một phân tiền y có muốn dùng cũng không dùng được a.

Trần Tiểu Thiên đưa bóp da tới, Đồng Trạch không để ý, mà là cầm lấy cái bao lưng của hắn, học theo động tác của hắn, cẩn thân keo tơi keo lui cai khóa kéo. Kéo ra, khép lại, sau đó lại kéo ra lần nữa. Y tái diễn chuyên khép mở khóa kéo, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.

Khóa kéo! Trần Tiểu Thiên hiểu rằng hấp dẫn ánh mắt Đồng Trạch không phải là cái bóp da kia, mà là khóa kéo bằng kim khí trên ba lô!

Ở cái thế giới bên kia của Trần Tiểu Thiên, loài người đại quy mô sử dụng khóa kéo vơi thời gian khoang một thế kỷ. Nhưng hiện giờ, người hiện đại đã tập thành thói quen mua vật phẩm có khóa kéo, lấy sự dễ dàng và thực dụng của nó mặc nhiên làm thay đổi cuộc sống của con người. Khóa kéo, cũng giống như ứng dụng của năng lượng nguyên tử, được coi là mười đại phát minh tối trọng yếu của thế kỷ hai mươi.

Nhìn Đồng Trạch chớp động ánh mắt, Trần Tiểu Thiên có loại cảm giác như mộng ảo. Một văn chức quan quân quân đội cổ đại đang nghiêm túc xem kỹ một cái khóa kéo sản xuất ở thế kỷ hai mươi mốt! Cảm giác này giống như một người thấy Trương Phi ăn MacDonald, Dương quý phi nhảy disco trong vũ trường vậy!

– Kỳ tư diệu tưởng! Xảo đoạt thiên công!

Đồng Trạch luôn miệng than thở:

– Lấy đồng làm răng, đối kết sắp hàng với nhau tạo thành xích, cơ quan vừa động, răng xích nghiến lại đong vào nhau. Mở đóng tự nhiên, thiên y vô phùng!

Y giương mắt, khâm phục nói:

– Trần huynh có nghề chế tạo rất…rất cao!

Ngoa lặc cá tào! Trần Tiểu Thiên cảm thấy xấu hổ, ở thế giới của hắn, khóa kéo chỗ nào mà chẳng có, nhưng hắn cho tới bây giờ không hề nhìn kỹ qua, đối với kết cấu của khóa kéo không biết gì cả. Mà Đồng Trạch chỉ nhìn một cái liền nhân ra mấu chốt bên trong đó, rõ ràng nhãn lực cùng khả năng nắm bắt nhanh nhẹn mạnh hơn hắn nhiều.

Đồng Trạch cẩn thận xem kỹ một lúc lâu mới lưu luyến để ba lô xuống:

– Xin hỏi Trần huynh, vật này tên gọi là gì?

Trần Tiểu Thiên gãi gãi đầu:

– Phec mơ tuya, à không…. Khóa kéo!

– Một thước giá bao nhiêu ngân lượng?

Ngân lượng? Trần Tiểu Thiên đối với hóa tệ của cái thế giới này không biết gì cả, do dự đưa ra hai ngón tay.

Đồng Trạch cười khổ nói:

– Tại hạ mỗi tháng bổng lộc cũng bất quá năm ngân lượng, một thước cần hai ngân lượng, không khỏi quá mắc hay sao?

Trần Tiểu Thiên vội vàng nói:

– Vậy thì một lượng bạc cũng ổn.

Đồng Trạch trầm ngâm chốc lát:

– Đã như vậy, Trần huynh có thể bán cho ta năm ngàn cái khóa kéo hay không. Mỗi cái dài hai thước. Ngoài ra cung cấp thêm 1000 cái mỗi cái ba thước.

Trần Tiểu Thiên đối với giá trị ngân lượng không biết gì cả, hắn do dự một chút, cẩn thân hỏi:

– Xin hỏi Đồng huynh, một con chiến thú cần bao nhiêu ngân lượng?

Đồng Trạch cười nói:

– Trần huynh cũng buôn chiến thú sao? Ở đất biên tái, một con chiến thu bất quá mười hai ngân lượng, buôn vào đất liền, có thể bán đến năm mươi ngân lượng.

Trần Tiểu Thiên tính toán cực kỳ nhanh, trong lòng nổi lên một trận cuồng loạn, mười hai thước khóa kéo là có thể đổi lại một con Chiến thú?

Vụ làm ăn này xem ra là có món lãi kếch sù quá đi? Hắn mặc dù không biết công nghệ chế tạo khóa kéo, nhưng giá vốn tuyệt đối không vượt qua một phần trăm một con Chiến thu, ít nhất là gấp trăm lần lợi nhuận!

Một đoạn danh ngôn xuất hiện ở trong đầu Trần Tiểu Thiên: một khi có lợi nhuận thích ứng, cái gan của con người sẽ lớn hẳn lên.

Nếu có mười phần trăm lợi nhuận, con người bảo đảm sẽ làm nếu có hai mươi phần trăm lợi nhuận, họ sẽ sinh động hẳn lên nếu có năm mươi phần trăm lợi nhuận, ho sẽ bí quá hoá liều và vì trăm phần trăm lợi nhuận, họ dám chà đạp hết thảy luật pháp nhân gian còn với 300% lợi nhuận, ho dám phạm bất kỳ tội nào, thậm chí liều chết bất chấp nguy hiểm.

còn đây là lợi nhuận gấp trăm lần, một vạn lần! Trần Tiểu Thiên có chút khó tin nhìn cái khóa kéo, thật không nghĩ tới chuyên vô duyên vô cớ mình đụng tới một cơ hội thương mại lớn như vậy. Nhưng vấn đề là, tạm thời khoan nói đến hắn kiếm số tiền này có ý nghĩa hay không. Trước mắt, hắn phải chọn mua nguyên liệu như thế nào? Làm sao chế tạo sản xuất ra chúng đây?

Trần Tiểu Thiên nói:

– Đồng huynh vì sao cần nhiều khóa kéo như vậy?

Đồng Trạch thản nhiên nói:

– Khôi giáp quân ta dùng phần lớn là áo giáp, mặc giáp trụ thật là bất tiện, nếu như ở dưới nách có thêm một cái khóa kéo hai thước lớn, lúc mặc giáp sẽ không còn phải cột phải bó nữa. Ngoài ra còn có các khoản mui thuyền mui xe, hễ gặp mưa gió dù phải dùng da buộc chặt cũng khó mà chống đỡ được. Nếu có khóa kéo thì gió thổi thế nào cũng không lọt. Vả lại còn có các túi đựng tên…

Đồng Trạch bỗng nhiên dừng lại, ngó chừng Trần Tiểu Thiên, mỉm cười nói:

– Nếu như Trần huynh là cùng người ngoài lục triều làm ăn…

Vẻ mặt Đồng Trạch khiến cho sau lưng Trần Tiểu Thiên nổi một trận phát rét, han cười khan nói:

– Ta cũng là lục triều nhân sĩ, làm sao có cùng ngoại tộc giao dịch, ha ha ha ha…

Đồng Trạch mỉm cười:

– Ta cũng biết Trần huynh không phải là người như thế. Mới vừa rồi ở soái trướng, Lân giáo ngự cực lực khen Trần huynh, một thân một mình mà dám đối kháng yêu nhân, hộ vệ cho Nguyệt Sương tiểu thư. Nếu không phải trời sanh hiệp nghĩa, làm sao có thể có lần tráng cử này. Văn mỗ đa tạ nhiều.

Vừa nói vừa chắp tay thật sâu thi lễ.

Hiểu lầm đã thành, da mặt Trần Tiểu Thiên dầy, cũng không thèm giải thích. Hắn không nhịn được hỏi:

– Thái Ất chân tông chính là Đạo gia, làm sao có thể ngàn dặm xa xôi tới bái phóng Đại tướng quân xuất chinh bên ngoài như vây? Còn nữa, vị Vương đại tướng quân này vì sao phải gọi là Sư soái?

Đồng Trạch cười đáp:

– Trần huynh có điều không biết. Đại tướng quân trước khi nhập ngũ có thân phận chính là chưởng giáo Thái Ất chần tông. Trong quân ta phần lớn là tử đệ thương nhân của Thái Ất chân tông. Đại tướng quân ở trong quân vừa là sư phụ vừa là tướng soái, cho nên xưng Sư soái.

Trần Tiểu Thiên vẫn không rõ:

– Chưởng giáo một phái làm sao lại làm tướng quân?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.