Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 46: Hấp tinh đại pháp



cùng lúc này, A cơ man thỉnh thoảng phát ra một loạt chú ngữ, trong đó có mấy âm tiết không ngừng tái diễn, đặc biệt hết sức. Trần Tiểu Thiên mặc dù nghe không hiểu, nhưng dục tính theo bản năng phấn khởi tăng gia. Nếu không phải ở tình trạng này thì hắn thậm chí không nhận ra đó là những lời lẽ theo dạng chú ngữ. Kém theo chú ngữ, A cơ man không ngừng chạy nước rút. Lúc này ả đã ngồi đè lên người Trần Tiểu Thiên, nhún nhảy không ngừng, tay múa may đầu rũ rượi uốn éo theo một vũ điệu hoang dại.

Mặc dù Trần Tiểu Thiên sợ điếng cả người, nhưng cơ thể căng cứng, không còn phản ứng được nữa. Luồng khí tức màu hồng không ngừng truyền vào cơ thể hắn, xâm chiếm mọi ngóc ngách cơ thể, lấn dần đến tâm mạch, truyền đến mi tâm, phút chốc đã xâm chiếm ba phần tư cơ thể hắn, chỉ còn lại ba nơi gồm tâm mạch, thần thức và đan điền là còn bao phủ chưa đạt được mục đích.

Lúc này, Trần Tiểu Thiên chợt bình tĩnh lạ thường, có lẽ hắn hiểu cái nguyên lý “không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả” mà hắn biết được ngày nào. Tự nhiên đối xử tốt với mình, kẻ đó không gian cũng đạo tặc. A cơ man xinh đẹp là vậy, tuổi đời nhỏ nhắn là vây, tự dưng vô duyên vô cớ hiến thân cho hắn thì có nghĩa lý gì. Nhất định ả ta có mục đích gì đó. và Trần Tiểu Thiên lờ mờ đoán được rằng, đó là thứ chân dương quý giá mà hắn đang mang trong người.

Hiểu và trở nên trấn định, nhưng Trần Tiểu Thiên không biết hành xử hay phản công lại A cơ man như thế nào. vẻ bề ngoài, hắn đang nhắm mắt hưởng thụ dục cảm khôn cùng, còn bên trong, thần thức của hắn vẫn trong trạng thái nội thị, lo lắng nhìn từng dòng chân nguyên của mình bị luồng hồng khí xâm chiếm vào và lôi cuốn hút trở ra.

Luồng hồng khí của A cơ man cuối cùng cũng xâm chiếm đến gần tâm mạch. Lúc này, đột biến phát sinh, vòng cơ mạch có hình dây chuyền chứa viên đá đen do luồng sét tạo thành trước đây của Trần Tiểu Thiên lập tức phản ứng khi luồng khí hồng xâm chiếm tới. Nó lập tức cuốn hút luồng hồng khí của A cơ man, nhanh chóng cuốn rút vào trong viên đá, còn lúc càng nhiều, càng nhanh và mạnh.

Nếu như trước đó, luồng hồng khí truyền vào cơ thể của Trần Tiểu Thiên chỉ như chất xúc tác, kích thích cho chân khí trong người hắn sôi động, điên cuồng tuôn trào ra rồi bị luồng hồng khỉ quấn lấy truyền trở về cơ thể A cơ man.

Nhưng lúc này, luồng hồng khí vừa tới gần cơ thịt hình viên đá ấy, lập tức bị hút vào mất tăm tích, khiến cho A cơ man phải truyền thêm vào cơ thể Trần Tiểu Thiên, cứ như thế, cung không đủ cầu, vì thế chủ khách từ từ thay đổi. Thân thể đã bắt đầu teo tóp của Trần Tiểu Thiên từ từ đầy đặn trở lại, ngược lại, thân thể A cơ ma từ trắng trèo hồng nhuận sáng bóng một luồng hào quang chuyển thành ảm đạm, mất đi huyết sắc và sự tươi nhuận vốn có.

Trận chiến sắc dục giữa hai người vẫn tiếp tục một cách điên cuồng. A cơ man dùng tay vẽ lên người Trần Tiểu Thiên nhiều phù chú kỳ lạ, mong muốn kích thích cho chân nguyên của hắn vỡ òa, giục cho nguyên dương theo tinh khỉ tiết ra càng nhanh càng tốt. Nhưng không ngờ bao nhiêu công sức bỏ ra đều hỏng cả, đến khi ả ý thức tình huống bất diệu, thì quyền chủ động không còn trong tay ả nữa. Hay nói cách khác, sự chủ động hấp thu chân khí, nguyên âm hay nguyên dương của hai bên không còn nằm trong quyền điều khiển của hai người nữa, mà tự bản thân của quá trình điều động, dưới tác dụng của kinh mạch ngoài lại dạng hạng liên (dây chuyền) kỳ quái trên người Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên lúc này không biết mệt mỏi vung long thương, đánh đông dẹp bắc trong hậu cung mãi mà không chịu đánh chiếng thu binh. Hắn thần tự hỏi không biết nên căm thù hay cảm ơn Tần Nguyệt Sương. Không nhờ con bà nương đó, hắn nhất định buông thương ngã ngựa thành cái xác khô không biết tự bao giờ rồi.

Trần Tiểu Thiên chịu nỗi khổ vì dục tình đày đọa, còn A cơ man thì mệt mỏi rã rời, vừa chống chịu không để nguyên âm trong người tiết ra, vừa cố gắng hấp thu chân nguyên đã lỡ truyền vào người Trần Tiểu Thiên. Ả không thể gục xuống hay buông xuôi, vì nếu không bao nhiêu chân nguyên coi như mất hết, tu vi suy giảm trầm trọng.

Thời gian cứ chầm chậm trôi. Trần Tiểu Thiên được lợi từ sinh tử căn không ngừng chuyển hóa và hấp thu những luồng khí lực lạ. còn A cơ man, bao nhiều trò phép đã sử dụng hết. Ả cuối cùng không thoát khỏi số mệnh. Cùng với luồng chân nguyên điên cuồng tiết xuất, ả lấy hơi lên rít một tiếng dài rồi ngã gục xuống người Trần Tiểu Thiên, miệng thều thào:

– Ngươi… ngươi sao biết dùng Hấp tinh đai pháp….

Trần Tiểu Thiên mơ màng một hồi mới lấy lại ý thức. Hắn suy diễn mọi chuyện, nửa hiểu nữa không, cảm thấy hoảng sợ cho cái câu “nhược nhục cường thực – cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh hiếp kẻ yêu” của thế giới nay vô cùng. Một cô gái xem ra nhỏ bé yếu ớt mà hại người ăn không nhả xương như vậy, trách làm chỉ mấy tên mặt sẹo ngoài kia. Hơn nữa, hắn qua hai lần quan hệ với hai cô gái khác nhau, cô nào cũng có vụ hấp chân khí và truyền chân khí. Điều này khiến hắn có cảm giác mặc nhiên rằng, ở thế giới này, nam nữ khi quan hệ thì phải “hấp”qua “hấp” lại mới đúng nghĩa là quan hệ. Nghĩ như vậy, hắn tạm thời cho qua chuyện này.

Mặc dù chưa thể tiết xuất được dục vong trong người, nhưng Trần Tiểu Thiên đã chán nản không muốn thực hiện nữa. Hắn giả vờ dục ý chưa hết, vuốt ve thân thể của A cơ man nói:

– Nàng thật là một vưu vật trời sanh…

Trần Tiểu Thiên vừa nói vừa nghĩ, không vưu vật sao được, còn xử nữ mà dâm mỵ thế rồi, sau này còn ghế ghớm tới chừng nào? hắn ngồi đỡ nàng dây, thấy trên mặt A cơ man đã sớm đầy lệ.

Trần Tiểu Thiên giả vờ vừa đau lòng vừa oán giận hỏi:

– VÌ sao không sớm nói cho ta biết?

– Nam nhân sẽ quan tâm đến điều đó sao?

Ngoa lặc cá tào! còn giả vờ ngây thơ, trách ngược vụ kia nữa à? Đã vây lão tử cứ phóng lao theo lao luôn!

– Thế cô có hận ta không?

– Có.

Trần Tiểu Thiên hỏi chân thành, A cơ man cũng trả lời rất chân thành. Nàng bình thản lau nước mắt, lấy quần áo uể oải lau mọi dấu vết, da thịt từ từ khôi phục vẻ trắng muốt.

A cơ man cùng Trần Tiểu Thiên không nhắc gì đến chuyên xử nữ nữa, tựa như hết thảy chuyện vừa rồi không hề phát sinh, những từ ngữ dâm mỵ hay hấp tinh đại bổ gì kia không hề xảy ra.

Cứ như vậy, trải qua một cuộc diễm ngộ hung hiểm và không thể giải thích, hai người lại lâm vào tình cảnh trầm mặc lúng túng. Trần Tiểu Thiên gãi gãi đầu, hỏi:

– Cô là người Nội lục?

A cơ man gật đầu.

– Tại sao phải tới đây?

Cho tới hiện giờ, Trần Tiểu Thiên chỉ loang thoáng đoán nàng là yêu tinh hay có liên quan đến tu sĩ trong tu chân giới gì đó. Nhưng dù sao, tu sĩ trong mắt hắn chẳng qua mạnh hơn người thường một chút, thâm chỉ một số người như Tần Nguyệt Sương còn yếu hơn người thường, phải nhờ kê phàm nhân là hắn cứu mấy lần. Cho nên, trong tâm tưởng của Trần Tiểu Thiên, A cơ man vẫn là nữ nô lệ, mặc dù nữ nô lệ đó có chút yêu mị và có thần thông hấp tinh đại pháp, có lẽ là để sử dụng đối với những người chủ nô mua nàng về sau này.

Trên thị trường, nữ nô lệ mặc dù không đáng giá quá nhiều tiền, nhưng A cơ man là vưu vật như vậy, cho tới bây giờ có thể coi là trận phẩm khó tìm. Trần Tiểu Thiên suy đoán nàng rất có thể là vũ cơ trong nội lục được quý tộc nuôi, chẳng biết nguyên nhân sao đó mà lưu lạc đến Ngũ Nguyên thành này.

– Bị bọn chúng mua được.

– Ở Đông nội lục có rất nhiều nữ nô lệ sao?

A cơ man lau vết máu cuối cùng trên người, thản nhiên nói:

– Rất nhiều.

Trần Tiểu Thiên bắt đầu tò mò đối với cái trò buôn bán nô lệ này:

– Bọn chúng làm sao mua cô được?

A cơ man nở nụ cười yêu mị, đáp:

– Nội lục các nước đánh nhau quá nhiều, dân thường không có cái để ăn, bị bán đi để đổi lương thực. Chủ nhân dùng hai xe gạo đổi ba mươi nữ nô. Trên đường đã chết một ít, còn dư vận chuyển đến Ngũ Nguyên thành lục tục bán đi hết rồi, chỉ còn lại có ta.

Trần Tiểu Thiên nhớ tới nữ nô lệ giữa chợ:

– Không phải là còn có một sao?

A cơ man đáp:

– Ta không nhận biết bà ta.

Đại khái các nàng không phải cùng nhóm ả. Trải qua nhiều lần bôn ba, Trần Tiểu Thiên bắt đầu hiểu được chút ít đối với cái thế giới này. Một cái bánh hấp không nhân giá một đồng bạc, một cân gạo chừng hai đồng bạc, một xe gạo đại khái hai nghìn cân, hai xe cũng bất quá bốn ngàn cân, tương đương tám mươi lượng bạc. Nói cách khác, một nữ nô lệ giá tiền chẳng qua là hơn hai lượng bạc. Cho dù suy nghĩ đến phí chuyên chở cùng hao tổn, thành bản cũng thấp đủ làm cho người ta kinh ngạc.

Thấy thị trường nội lục có nữ nô lệ có giá ba mươi lượng bạc, xử nữ sáu mươi lượng bạc, Trần Tiểu Thiên đã cảm thấy rất tiện nghi, không nghĩ tới bên trong còn có lợi nhuận lớn như vậy. Khó trách hướng đông nội lục đường đi khó như vậy, mà luôn luôn có người buôn bán đi về.

Trần Tiểu Thiên cũng cảm thấy rất kỳ quái:

– Tại sao cô không bị bán đi?

– Chủ nhân ra giá tiền là năm mươi kim thù.

Trần Tiểu Thiên sợ hết hồn, năm mươi kim thù tương đương với một ngàn lượng bạc, lúc đầu có thể mua hai mươi nữ đày tớ xinh đẹp, hoặc là năm chiến sĩ thú nhân. Không ngờ A cơ man có giá mắc như vậy.

A cơ man cười dài nói:

– Hiện tại chỉ trị giá năm trăm lượng bạc thôi.

Không phải là xử nữ thì liền xuống giá một nửa, nếu như bị lão bản của thương quán biết mình chiếm năm trăm lượng bạc tiện nghi thì…

Trần Tiểu Thiên vội ho một tiếng:

– Thương quán lão bản là nữ nhân sao?

– Không sai. Thương quán này vốn là nhà chồng của người, nhưng chồng của phu nhân đã mất sớm rồi.

Thì ra là quả phụ. Trần Tiểu Thiên vuốt dấu vết phía sau cổ, oán hận thầm nghĩ.

—–o0o—–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.