Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 62: Hủy khế ước



Trần Tiểu Thiên đứng cạnh một cái mảnh kéo cửa, chỉ thấy phía ngoài kia chiếc lồng gỗ trống rỗng, còn dư lại một đống cỏ khô thất thần.

– Người nào đã mua?

– Nghe giọng nói, hẳn là Tấn quốc thương nhân.

Sững sờ chỉ chốc lát, Trần Tiểu Thiên ném cho Kỳ lão Tứ hai kim thù:

– Giúp ta đôi thành bạc, gọi chiếc xe ngựa.

Theo giá cả của thành này, hai kim thù đổi thành bạc ít nhất có thể kiếm thêm một vố to. Loại hào khách này Kỳ lão Tứ tự nhiên chuẩn bị tinh thân ứng thừa, một mặt cho người ta đi gọi xe, một mặt lấy bốn mươi lượng bạc đưa tới.

Chỉ chốc lát sau, xe tới, Trần Tiểu Thiên cầm lấy thân khế, đối với A cơ man nói:

– Đi thôi.

Kỳ lão Tứ gọi xe có chút xa hoa, Trần Tiểu Thiên ngạc nhiên phát hiện, trên cửa sổ xe lại gắn thủy tinh, mặc dù ánh sáng màu xám ngắt, tính chất không tốt, nhưng tuyệt đối không phải là thủy tinh chế phẩm.

Gõ vào cửa sổ xe bằng thủy tinh, Trần Tiểu Thiên có chút thất vọng thầm nghĩ:

– Mất đi một đường phát tài a.

Đồ sứ của Đông Phương thế giới cùng thủy tinh của Tây Phương thế giới trong một đoạn lịch sử rất dài, bị cho rằng là trận phẩm lẫn nhau. Người phương Tây cho đồ sứ là dùng trận châu, mã não, các loại bảo thạch làm nguyên liệu thiêu đốt chế thành. Người phương Đông lại cho rằng thủy tinh là dùng thủy tinh, mỹ ngọc hơn nữa là loại tinh sa không rõ nào đó đốt luyện mà thành. Đôi với xuyên việt giả mà nói, thủy tinh cơ hô là thứ mọi người ưa dùng nhất, ngay cả Trần Tiểu Thiên nói đến xuyên việt, điều nghĩ đến đầu tiên là cầm một túi thủy tinh châu lừa gạt tiền. Khẽ thở dài, Trần Tiểu Thiên không còn đem chuyện này để ở trong lòng nữa dù sao hắn cũng không biết làm sao mà đốt ra thủy tinh, nghĩ dựa vào thứ này mà phát tài cũng không có thể.

A cơ man đi theo hắn lên xe, chỉ cúi thấp đầu, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời, giống như là có thêm một Ngưng vũ lãnh nhược băng sương, khiến cho Trần Tiểu Thiên cảm thấy không được tự nhiên.

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn A cơ man, Trần Tiểu Thiên cười cười:

– Không nghĩ tới phải không?

Vừa nói hắn giơ giơ tờ giấy trong tay:

– Đây là khế ước bán thân của ngươi?

A cơ man từ từ ngửa mặt lên, con ngươi bích lục chiếu vào mặt Trần Tiểu Thiên. Ánh mắt lóe ra, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm của hắn. Bỗng, nàng thản nhiên cười, nhổm thân thể dậy, một tay cởi dây buộc bên hông, vòng eo nhỏ mềm nhẹ nhàng lắc một cái, váy khiêu vũ xoay tròn tụt xuống dưới chân.

Thiếu nữ hai tay ngoặc lại phía sau, nhẹ nhàng xé, áo ngực đỏ lòm buông ra, gò ngực tròn to lập tức bắn ra, mang theo sự đầy đặn không tương xứng với số tuổi của nàng run khẽ đứng thẳng ở trước ngực.

Trong xe không gian rất hẹp, đưa tay ra là có thể đụng chạm lấy thân thể trần truồng của thiếu nữ. Nàng khẽ cúi thân, hai bầu vú nặng trịch lay động trước mắt Trần Tiểu Thiên, khí thở như lan:

– Chủ nhân muốn làm sao sử dụng Mạn Nhi? Dùng miệng? Hay là dùng mông của Mạn Nhi?

Vừa nói nàng quyển rũ xoay người, đem cái mông tuyết non đưa đến trước mặt Trần Tiểu Thiên, vừa quay đâu lại, màu xanh biếc trong con ngươi tràn đầy mị ý mê người. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, loang lỗ chiếu vào người thiếu nữ. Thân thể trơn bóng phảng phất phát ra tia lục, tản mát sáng bóng mông lung. Trần Tiểu Thiên cầm lấy thân khế, nụ cười cứng lại ở trên mặt.

A cơ man quay người lại, bày ra một liêu nhân tư thế ở trước mặt Trần Tiểu Thiên, ôn nhu nói:

– Mạn Nhi là chủ nhân xài trọng kim mua về, chủ nhân muốn như thế nào cũng có thể…

Vừa nói nàng tách hai chân, mềm mại nhô lên hạ xuống, đặt cửa ngọc tận tay hắn, khe khẽ ma sát.

Vũ cơ như đóa hoa tươi mới, mang đến xúc cảm mềm rợn người. A cơ man mỉm cười cúi xuống thần, thò tay vào trong đai lưng Trần Tiểu Thiên.

Nhưng, nụ cười quyến rũ của A cơ man dần dần biến mất. Người tuổi trẻ kia dương căn mềm nhũn, buông thõng, không một chút phản ứng.

Thân là vũ cơ trong nhiều ngày nay, nàng đã nhìn thấy mặt xấu xí của quá nhiều nam nhân. Mỗi khi nàng đứng ở trên mộc đài, uốn éo vòng eo trắng trơn, là có thể nghe được có vô số tiếng nuốt nước miếng ở phía dưới, cùng những: ánh mắt hạ lưu của bọn nam nhân háo sắc kia. Bọn chung giọng như súc sinh đáng ghét, chỉ hành động thào bản năng động vật. Trong khi đó, người trẻ tuổi trước mặt này lại đối với sự mị hoặc và dụ dỗ của nàng thờ ở chẳng cảm xúc.

Nếu không phải là tối hôm qua đã kinh nghiệm một màn, A cơ man có hoài nghi Trần Tiểu Thiên không phải là nam nhân bình thường. Mà bây giờ trong lòng A cơ man sinh ra một ý sợ hãi! Nàng rất rõ ràng, một khi mất đi lực hấp dẫn đối với chủ nhân, nữ nô lệ đó có tình trạng như thế nào.

Trần Tiểu Thiên chợt đưa tay ra, đem mảnh khế ước bán thân xé làm hai nửa.

– Cô tự do. Không còn là đầy tớ của bất luận kẻ nào.

Trần Tiểu Thiên đem thân khế đã xé nát thả vào trong tay thiếu nữ.

A cơ man nắm hai mảnh giấy vụn thất thần, thân thể cứng ngắc. Nàng không rõ cái thanh niên ngày hôm qua còn là đầy tớ này tại sao có thể đột nhiên lấy ra một khoản tiền lớn, hơn nữa càng không rõ hắn tại sao phải đem khoản tiền lớn như thế dễ dàng vứt bỏ đi.

A cơ man bỗng nhiên ngẩng đầu, cương cứng nói:

– Đúng vậy. Ta đã cùng bọn chúng cấu kết, muốn giết ngươi. Ngươi chuẩn bị làm sao trừng phạt ta?

Trần Tiểu Thiên nói:

– Ta đã từng đáp ứng là sẽ cứu cô ra ngoài.

Khóe môi hồng nhuận của A cơ man nhếch lên chút giễu cợt:

– Chủ nhân làm sao ngược đãi nữ đày tớ của mình, ta đã thấy nhiêu. Ngươi có cắt đứt tay chân của ta, hay là sẽ đem ta đặt trong ở lồng gỗ, vì ngươi làm ra tiền?

Nhìn ánh mắt của A cơ man, Trần Tiểu Thiên chợt phát hiện, cô ả trông có vẻ mềm mại đáng yêu như nước này, thật ra thì có mặt quật cường rất dữ.

Trần Tiểu Thiên ho nhẹ một tiếng, nói:

– Cái máu đó là thật sự sao?

A cơ man khóe môi giễu cợt nhếch lên, nhưng Trần Tiểu Thiên ngăn nàng lại:

– Ta không phải người ngu. Mặc dù biểu hiện của cô vượt quá tưởng tượng của ta, nhưng cô khăng định còn là một xử nữ thân thể của cô đã không gạt ta.

A cơ man sắc mặt chìm xuống:

– Là xử nữ thi đã làm sao?

Trần Tiểu Thiên nhìn ánh mắt của nàng, bỗng nhiên nói:

– Tóc cô có màu nâu đỏ.

A cơ man tóc có màu nâu đỏ sáng bóng, giống như vàng ròng chói mắt.

– Còn có một nữ nhân, đâu tóc cũng là màu nâu đỏ.

Trần Tiểu Thiên dừng lại một chút, sau đó nói:

– Thật ra thì, hai mẹ con cô lớn lên rất giống nhau. Ánh mắt của các người, lỗ mũi, còn có cái miệng…

A cơ man đột nhiên quát lên:

– Không nên nói nữa!

– Tối hôm đó, bọn chúng gọi ngươi đi ra ngoài, là dùng nàng tới uy hiếp ngươi sao?

A cơ man phảng phất bị sự nhục nhã lớn lao, mặt ngọc trong nháy mắt đỏ bừng:

– Ta không nhận biết bà ta!

Trần Tiểu Thiên có mười phần nắm chắc rằng nữ nô lệ bị cắt rụng đầu lưỡi cùng A cơ man là một đôi mẫu nữ, mặc dù một người đã qua tuổi lão niên, một người đang tuổi dậy thì, nhưng dung mạo hai người có quá nhiều chỗ tương tự.

Gương mặt A cơ man từ từ khôi phục vẻ trắng nõn:

– Tại sao không quan tâm đến ta? Bởi vì ta không đủ đẹp, không cách nào làm cho ngươi động tâm sao?

Một vũ cơ xinh đẹp như vậy cỡi hết nằm trước mặt, nói không động tâm đó là giả. vấn đề là Trần Tiểu Thiên lúc này chỉ có động tâm nhưng không còn khí lực. Yêu phụ dùng miệng cơ hồ hút hết sinh lực cả người hắn. Hiện giờ, đối mặt với A cơ man kiều diêm lõa lồ như vậy, là một người đàn ông, Trần Tiểu Thiên rất lúng túng ở chỗ có tâm mà không có lực đáng xấu hổ

Hắn đành tự dối mình: hắn đang muốn nàng lưu lại một chút hình ảnh tốt đẹp.

Trần Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói:

– Ta không bởi vì muốn lấy được thân thể của cô mới mua cô.

—–o0o—–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.