– Thủy linh căn.
Nhân vật Lang Nha này tuy rằng chỉ có một hệ duy nhất là Thủy linh căn, nhưng sau này trên con đường tu luyện cực khổ cùng với công pháp ma giáo đã có thể đánh ngang tài ngang sức với nam chính Bách Phệ Thôn có hai linh căn, trong đó còn có linh căn biến dị. Lúc này Mộ Dung Uyên đã bước lên trên, trong sách nói qua người này là một nữ nhân thẹn thùng yếu đuối, thường xuyên bệnh tật cũng không có đi theo Bách Phệ Thôn đến phái Cửu Dương, lúc này lại biến thành nam nhân còn đi theo bọn họ, không biết là linh căn hệ gì?
– Mộc linh căn.
Mộ Dung Uyên là Mộc linh căn, cũng không phải loại linh căn mạnh mẽ hiếm lạ gì, nhưng Tô Thủy Nguyệt lại thấy y cực kỳ thỏa mãn, khóe miệng còn nở ra nụ cười tà tà không tên làm hắn có chút rùng mình run lên.
– Được rồi, bây giờ ta đưa các người đi làm nhiệm vụ.
Một vị sư huynh bộ dạng đoan chính, cười khả ái nhìn bọn họ, hai tay ra hiệu mời đi.
– Đi vào cấm địa, ba người sẽ phải chia ra. Bách Phệ Thôn linh căn Hỏa hệ và biến dị Lôi linh căn, tư chất rất tốt, đến khu vực yêu thú, trong vòng ba canh giờ thu phục được yêu thú cấp 3 thì hoàn thành nhiệm vụ, còn được thưởng yêu thú mà bản thân săn được. Mộ Dung Uyên linh căn hệ Mộc đến khu vực linh dược, trong ba canh giờ tìm cho ta ba gốc thảo dược được chỉ định. Tô Thủy Nguyệt thuộc hệ Thủy linh căn, ta đưa ngươi đến Thủy Linh cốc, thử sức chính mình, có thể ngâm mình trong Thủy Linh cốc ba canh giờ thì xem như hoàn thành nhiệm vụ.
– Đa tạ sư huynh.
– Gọi ta là Thư Mục là được rồi.
Tô Thủy Nguyệt có chút đứng không vững, người này là Quân Thư Mục! Nhưng mà rõ ràng Quân Thư Mục trong sách là một nữ nhi a, hơn Bách Phệ Thôn bốn tuổi, sau này cũng bị y thu vào hậu cung.
Đệch bà nó! Tại sao nữ nhân trong hậu cung của Bách Phệ Thôn đều mọc cờ him hết thế này, thử hỏi sau này ngựa giống này làm thế nào trải qua mỗi đêm đây a?
Quân Thư Mục vẽ ra một trận pháp, sau đấy rất nhanh Tô Thủy Nguyệt đã được đưa đến một nơi hoang vu, nhưng cũng cực kỳ đẹp, trải dài là rừng trúc xanh ngát không có điểm dừng.
– Đi vào rừng trúc một khoảng sẽ thấy một hồ nước gọi là Thủy Linh cốc, ngươi cứ ngâm mình trong đó ba canh giờ. Dưới chân ngươi là một chuông Linh Lung, hãy cầm theo, không chịu được thì hãy rung chuông, ta đưa ngươi ra.
– Đa ta Thư Mục huynh.
Tô Thủy Nguyệt nói một câu đa tạ sau đó nhặt cái chuông dưới đất lên cho vào trong ngực áo rồi bước vào bên trong. Hắn đi tầm hai trăm bước thì bắt gặp một hồ nước đang bốc hơi ngùn ngụt, nhìn không thấy đáy. Tô Thủy Nguyệt chần chừ một chốc rồi cũng thoát hết y phục chỉ để lại cái quần rồi bước xuống dưới. Thì ra là một cái hồ không khác gì băng lạnh a! Bốc hơi ngùn ngụt vậy mà lại là hơi lạnh, lạnh muốn chết hắn rồi! Tô Thủy Nguyệt co rúm không dám bước tiếp, chỉ mới một chân bước xuống đã cảm thấy giống như bị đông đá, run lên cầm cập muốn bước lên. Nhưng mà nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể vào được phái Cửu Dương, càng không thể nào bái được Thanh Khê chân nhân làm sư phụ, cuối cùng sẽ bị đưa đến Họa Quan Các để các huynh đệ đồng môn thao.
….Khoan đã! Nếu hắn không thể vào được phái Cửu Dương thì sẽ chẳng thể bị phân đến Họa Quan Các!!! Đệch…. Sơ hở lớn như vậy mà bây giờ hắn mới nhận ra a! Tô Thủy Nguyệt sau khi nghĩ thông suốt liền hùng hổ bước lên bờ, ai mà ngờ được hắn vừa rụt chân lên thì trượt chân ngã ùm xuống nước. Hắn không có biết bơi a, tiếng nước ùng ục làm hắn thở không nổi, trước khi ngã xuống hình như hắn có quơ tay làm dịch chuyển một phiến đá, làm nước trong hồ biến thành một lốc nước cuốn hắn trôi tụt xuống dưới. Tô Thủy Nguyệt hô hấp không nổi muốn buông xui thì cơn lốc dừng lại, hắn ngã sõng soài trong một hang động mờ mờ ảo ảo, trước mắt là một con đường phủ đầy rêu xanh. Tình huống này hoàn toàn không hề xảy ra trong sách. Tô Thủy Nguyệt không thể tìm được lối ra nào khác đánh phải men theo con đường đấy đi tới, tiếng nước nhỏ lách tách vang vọng bên tai làm hắn sợ hãi không thôi. Đi được một khoảng xa thì trước mắt lộ ra một vùng sáng, hình như là lối ra, Tô Thủy Nguyệt bước nhanh tới, chỉ là phía trước không phải lối ra, chỉ có một vị tiền bối đang ngồi đả tọa, ánh sáng xung quanh là do rêu phát quang tạo thành. Tô Thủy Nguyệt run run mở miệng hỏi.
– Tiền bối, ta tên Tô Thủy Nguyệt trong lúc khảo thí bị lạc vào đây. Xin hỏi có con đường nào để trở ra hay không?
Vị tiền bối nọ khẽ mở mắt, đuôi mắt dài hẹp, tròng mắt màu xanh như nước sâu thẳm không thấy đáy, Tô Thủy Nguyệt bị nhìn có chút căng cứng lại. Vị tiền bối này trẻ như vậy, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy là một người không ít tuổi, hắn nghĩ nghĩ, tu chân giới này người đạt đến cảnh giới Nguyên Anh thì có thể giữ được dung nhan của bản thân lúc đó, sau này sẽ không bao giờ già đi.