Hệ thống: “Hệ thống đang bận không thể xử lý thông tin mặc cả. Nếu sau 10 giây ký chủ còn chưa nói thì sẽ vận hành combo hình phạt giật điện và các hình phạt khác.”
……Đệch mợ! Cái hệ thống lừa đảo này rốt cuộc là đến từ đâu, hắn muốn trả hàng kèm bình chọn 1* có được không? Tô Thủy Nguyệt có chút sầu não nhìn số đếm đang dần lùi lại thì biết bản thân đã không còn cách nào khác liền mở miệng tiêu sái nói ra một câu.
– Đừng nói gì nữa, tất cả các ngươi ta đều muốn. Sau này hay là cứ ở bên cạnh ta hết đi.
Sau khi dứt lời liền hiện lên dòng chữ của hệ thống.
“Tuy rằng ký chủ nói không đúng câu nào, nhưng nội dung không sai biệt nên hệ thống sẽ tạm thời chấp nhận. Nhưng sẽ phạt giảm xuống 2 cấp vì ký chủ đã nói không đúng.”
……..Mẹ nó, hắn chỉ mới tăng lên cấp 27 thôi được chứ, vì cái quái gì lại bị tụt lùi nữa vậy! Hệ thống lừa đảo, hệ thống chết dẫm này!
– Ai nha, tiểu d.â.m đãng này đúng là rất biết hưởng thụ.
Thượng Thiên Thiếu Khanh tà tà đi tới, một ngón tay mân mê lên bờ môi mỏng đã có chút sưng của Tô Thủy Nguyệt sau đấy nâng cằm hắn lên để hắn nhìn thẳng vào trong mắt mình.
– Vậy là giáo chủ không muốn đi theo ta đi.
Tô Thủy Nguyệt không biết lấy đâu ra dũng khí mà nhếch môi khiêu khích, cái lưỡi màu đỏ ẩn hiện sau cái miệng nhỏ vô cùng khiêu gợi dụ người. Thượng Thiên Thiếu Khanh bị khiêu khích cũng không tức giận mà cúi xuống hôn một cái thật nhẹ như chuồn chuồn đạp nước rồi rời ra.
– Ta đương nhiên sẽ theo, dù sao chuyện của bổn giáo cũng đã giải quyết xong rồi, đi theo ngươi…. mỗi ngày làm người sướng đến điên!
……..Cái tên Thượng Thiên Thiếu Khanh da mặt dày này rốt cuộc là đúc từ đâu ra đây, nói ra câu như vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ.
– Ta mới là người mỗi ngày làm Thủy Nguyệt sướng điên, ngươi tránh ra!
Bách Phệ Thôn đứng bên cạnh luôn thấy chướng mắt lúc này mới đẩy Thượng Thiên Thiếu Khanh sang một bên, chỉ là Thượng Thiên Thiếu Khanh rời ra chưa bao lâu thì Tề Xuân Thụy đã sáp tới.
– Thủy Nguyệt là của chung, ngươi có tranh giành thì cũng nên nhớ cho kỹ là tiểu d.â.m đãng này vừa nói là cần tất cả chúng ta. Một mình ngươi mà đủ sao?
Tề Xuân Thụy dáng dấp nhỏ bé khi đứng chỉ cao không đến tai Tô Thủy Nguyệt lúc này lại ôm ôm ấp ấp mà dụi vào người hắn. Đây thật sự sẽ là một tiểu tức phụ ma ranh lời nói sắc sảo như muốn chém người, chỉ là “tiểu tức phụ” này có “cái kia” đặc biệt hung hãn a! Lời Tề Xuân Thụy nói ra làm Bách Phệ Thôn cứng miệng không nói được lời nào, đúng là Tô Thủy Nguyệt thật sự đã nói là cần tất cả bọn y.
– Được, được rồi. Thủy Nguyệt là của tất cả chúng ta. Nhưng mà bây giờ chuyện quan trọng chẳng phải là Dực Liên cổ vật hay sao?
Lời của Quân Thư Mục cắt ngang dòng tranh cãi. Dực Liên cổ vật là một địa đồ không gian được hình thành do tự nhiên đã tồn tại qua hàng tỉ năm, là một địa đồ thượng cổ cứ hai nghìn năm sẽ xuất hiện một lần. Bên trong không gian là vô số thảo dược quý hiếm cùng với pháp bảo được hình thành nhờ linh khí ở bên trong. Cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào khám phá ra được hết bí ẩn ở bên trong bởi vì thời gian xuất hiện quá ít, không gian này chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian là một tháng. Nhưng đến khi trở ra bên ngoài thì đã là thời điểm của chín mươi ngày sau, thời gian bên trong không gian trôi nhanh gấp ba lần bình thường.
– Ta là một dược sư, dĩ nhiên chỉ có thể nhìn nhận thảo dược và luyện ra một số đan dược giúp các ngươi tránh khỏi chất độc bên trong.
Tống Liễu Dương lên tiếng, từ lúc Tô Thủy Nguyệt lần đầu gặp thì y vẫn là một luyện dược sư cấp 9, hiện tại đã là luyện dược sư cấp 10. Thượng Thiên Thiếu Khanh thì đã là một luyện dược sư cấp 10 lâu năm, số tuổi của y so với những người còn lại quá cách xa. Mà Tề Xuân Thụy thì so với Thượng Thiên Thiếu Khanh còn lớn hơn nữa, sinh ra cùng thời điểm với Mộ Thanh Khê đương nhiên là đáng tuổi phụ mẫu của Thượng Thiên Thiếu Khanh rồi đi. Tô Thủy Nguyệt có chút thấy xấu hổ, hắn chính là loại người nào cũng ăn, già trẻ không tha.
– Ta đã sớm luyện chế ra một loại pháp bảo dò tìm bảo vật, có năm mức độ màu sắc khác nhau. Pháp bảo hạ phẩm và trung phẩm sẽ phát ra ánh sáng trắng, thượng phẩm sẽ phát ra ánh sáng vàng nhạt, cực phẩm là ánh sáng vàng đậm. Pháp bảo thượng cổ sẽ là ánh sáng cam, cực phẩm pháp bảo thượng cổ sẽ là ánh sáng đỏ, chỉ là pháp bảo thượng cổ hiếm gặp vô cùng muốn thấy được loại ánh sáng cam và đỏ đúng là tu từ bao nhiêu kiếp.
Tề Xuân Thụy lấy ra một pháp bảo to bằng lòng bàn tay có hình thù giống như một xoắn ốc có năm tầng. Sau đấy là một chủy thủ dài khoảng ba tấc đặt vào trong tay Tô Thủy Nguyệt.