– Ngươi nghi ngờ tu vi của ta!
Thượng Thiên Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Bách Phệ Thôn sau đấy lại nhìn Tống Liễu Dương ý bảo y tự đến xem. Tống Liễu Dương theo lời tới đặt tay lên cổ tay Tô Thủy Nguyệt, mà Tô Thủy Nguyệt lúc này đã giống như người mất hồn. Đứa nhỏ này, thật sự là của Mộ Thanh Khê sao? Tống Liễu Dương sau khi bắt mạch cho Tô Thủy Nguyệt cũng bày ra bộ dạng bất đắc gĩ mà lắc đầu.
– Ba người cùng một kết quả thì không thể nào sai được. Thủy Nguyệt đệ nói cho ta biết đi, lý do là tại vì sao?
Tô Thủy Nguyệt nắm chặt hai nắm tay, chuyện hắn có thể nói hay không thể nói cũng không thể giấu được.
– Lần đó khi bị tách ra với các người ta đã gặp y, cũng có cùng y….
Tô Thủy Nguyệt đưa tay xoa lên bụng, nơi này có chứa một sinh linh, sinh linh này…. hắn có mong muốn không, Mộ Thanh Khê có mong muốn không? Mộ Thanh Khê liệu có vì đứa nhỏ này mà tha thứ cho hắn không? Tô Thủy Nguyệt nhìn Mộ Thanh Khê lúc này cũng đã nhìn về phía hắn, trong một giây nào đó hắn ước rằng y sẽ nhìn hắn dịu dàng một chút. Chỉ là không như mong đợi, y rõ ràng biết được là bên này đang xảy ra chuyện gì, rõ ràng biết được đứa nhỏ là con của ai, rõ ràng đang nhìn, nhưng cũng rõ ràng hững hờ.
– Tô Thủy Nguyệt ơi Tô Thủy Nguyệt, ta rốt cuộc đã hiểu vì sao ngươi lại muốn tự tay giết hắn. Ngươi lừa ta, ngươi là đang muốn cứu hắn.
Mộ Dung Uyên siết chặt nắm đấm, y không nhìn Tô Thủy Nguyệt, làm sao có thể nhìn được người đã dối gạt y chứ.
– Ta không có. Nhưng mà ngươi nghĩ thế nào cũng được Tô Thủy Nguyệt ta căn bản không quan tâm.
Tô Thủy Nguyệt lần đầu tiên tỏ ra bình thản như vậy, hắn thật sự không quan tâm Mộ Dung Uyên sẽ nghĩ cái gì, dù sao hắn cũng sẽ không cùng y tranh chấp.
– Là hắn ép buộc ngươi sao, nói cho ta biết. Tô Thủy Nguyệt, ta nhất định sẽ giết chết hắn!
Thượng Thiên Thiếu Khanh hai tay ôm vai Tô Thủy Nguyệt lắc lắc làm hắn choáng đến không chịu nổi sau cùng cũng chỉ lắc đầu một cái.
– Thượng Thiên Thiếu Khanh, ngươi muốn giết phụ thân của con ta sao?
Tô Thủy Nguyệt đẩy tay Thượng Thiên Thiếu Khanh ra mà bước xuống giường, hướng thẳng nơi Mộ Thanh Khê đang ngồi mà đi tới. Kết giới bởi vì có người muốn xâm phạm mà sáng rực lên cuối cùng bị một âm thanh xé gió làm cho nát bươm. Tô Thủy Nguyệt đã từ lúc nào lấy ra Thiên Thiên kiếm đã được hệ thống nâng cấp mà chém bay kết giới, đứng chắn ngang trước Mộ Thanh Khê đối diện với đám người còn lại, chĩa mũi kiếm hướng thẳng bọn họ mà đe dọa.
– Ta biết các ngươi thực lực mạnh muốn giết ta không có gì là khó. Mộ Dung Uyên, ta biết ngươi nhất định hận ta nhưng mà ta cũng sẽ không thay đổi quyết định của chính mình. Mộ Thanh Khê là cha của con ta, ta sẽ bảo vệ y đến cùng. Cho đến khi hơi thở cuối cùng của ta trút xuống cũng sẽ không từ bỏ.
– Tô Thủy Nguyệt ngươi điên rồi, hắn đã từng muốn giết ngươi!
Tề Xuân Thụy hét lên muốn đi lại gần nhưng đãbị Tô Thủy Nguyệt chĩa kiếm chặn lại.
– Hiện giờ ta đã có con của y rồi, y sẽ không hại ta.
Tô Thủy Nguyệt hướng ánh mắt về Mộ Thanh Khê ở phía sau, y lúc này đã đứng lên sửa sang lại y phục đã có chút bẩn, không nói không rằng chờ đợi một màn kịch hay.
– Ngươi… thật làm ta tức muốn chết! Hắn quan trọng hơn tất cả chúng ta sao?
Lần này là Tuyết Sư đang gầm gừ tức giận, ngay cả hình dạng cũng biến hóa thành dạng thú.
– Là hài tử của ta quan trọng mới đúng. Các ngươi nói yêu ta, tốt nhất đừng nên để con của ta không có cha.
Tô Thủy Nguyệt lùi lại một bước. Hắn đã suy nghĩ thông rồi, lúc trước là vì không có cơ hội cho nên đã nghĩ đến việc từ bỏ vậy mà ông trời lại tạo cho hắn cơ hội tốt như vậy nếu không biết nắm bắt thì đúng là kẻ ngu. Thay vì cùng với Mộ Thanh Khê đối đầu một sống một còn vậy thì lợi dụng sự có mặt vô tình của hài nhi này mà khiến y hồi tâm chuyển ý, cùng hắn hoan hảo.
– Thủy Nguyệt, đệ đừng có như vậy có được không? Đệ đã nói… là hài tử của ta!
Bách Phệ Thôn ngay từ đầu luôn im lặng lúc này mới lên tiếng, có lẽ y thật sự bị đả kích nặng nề. Tô Thủy Nguyệt đã liệu trước được tình hình này nhưng cũng không có nghĩ ra câu nào để an ủi y, chỉ có thể chĩa mũi kiếm vào y.
– Chẳng phải huynh đã nói sẽ luôn bảo vệ cho ta, che chở ta sao? Vậy thì ngay lúc này đúng lúc quá rồi, huynh nên giúp ta chặn bọn họ lại.
Nếu là Bách Phệ Thôn thì hắn tuyệt đối tin tưởng sẽ không có một người nào tổn thương được y, nam chính được tạo ra chính là để phá vỡ mọi nguyên tắc. Tô Thủy Nguyệt bước lùi thêm hai bước tay ôm lấy eo Mộ Thanh Khê, sau một cái chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.