Nắng đã không còn gay gắt nhưng lại có màu đỏ làm cho hai mắt đã được hệ thống nâng cấp làm cho căng thẳng vô cùng. Cúc Hoa bí tịch mà hắn luyện đã lên đến tầng thứ sáu, thuấn di đã đạt được cấp độ mới mà mắt thường không thể nhìn thấy. Không chỉ vậy, mắt hắn có thể nhìn xa ngàn dặm, nghe xa ngàn dặm, một cơn gió nhẹ thổi qua hắn cũng có thể cảm nhận được.
– Đã dậy rồi sao?
Lôi Phong Tuyết Sư từ xa đi tới, trên tay là bộ y phục màu đỏ cùng dây buột đều được may thêu tỉ mỉ, trâm cài được điêu khắc kì công tinh xảo làm Tô Thủy Nguyệt nhìn đến mê mẩn. Đây là hỉ phục, Lôi Phong Tuyết Sư đặc biệt chuẩn bị cho hắn sao?
– Không cần nhìn thèm thuồng như vậy. Trước mắt ăn uống xong xuôi Nhị lang sẽ thắt tóc cho đệ, thay y phục cho đệ.
Đây là lần đầu tiên Lôi Phong Tuyết Sư xưng hô thân mật như vậy với hắn, sau này mỗi ngày đều sẽ như vậy, y sẽ là phu quân của hắn, một người đầu ấp tay gối danh chính ngôn thuận.
– Nhị lang.. Thật tốt với ta!
– Đã làm loại chuyện đó rồi mà Nguyệt nhi vẫn còn khách sáo với ta sao? Có phải là muốn ta đè đệ ra làm thêm vài lần hay không đây?
– Nhị lang là không muốn Nguyệt nhi dưỡng sức để đến lúc động phòng hoa chúc hay sao?
Tô Thủy Nguyệt nở nụ cười lém lỉnh, hắn liếm mép một cái sau đó rời chỗ nằm đi đến chậu nước gần đó rửa mặt, ăn uống. Ánh mặt trời dần lui xuống, ánh lửa hồng được đốt lên. Lôi Phong Tuyết Sư thay một bộ y phục tân lang sau đấy mặc cho Tô Thủy Nguyệt một bộ y phục cũng không khác mấy, chỉ là có chút rườm rà hơn, nhiều phục sức hơn.
– Để ta vẽ mày cho Nguyệt nhi.
Loại chuyện mà tân lang vẽ mày cho tân nương tử là một việc hiếm thấy, chỉ khi thật sự yêu thương, thật sự nuông chiều mới làm mà thôi. Tô Thủy Nguyệt nhắm hai mắt để y vẽ mày cho, sau đấy bôi trên môi một chút bột hồng. Nhan sắc vốn dĩ xinh đẹp của hắn dưới bộ hỉ phục càng thêm sắc sảo động lòng người, dưới ánh lửa hồng càng thêm mê hoặc dụ nhân. Bên ngoài đã bắt đầu đến một vài yêu thú thân cận, đều đã tiến cấp thành người, mỗi một người trên tay cầm lễ vật đến chúc mừng. Tô Thủy Nguyệt vốn dĩ là nghĩ chỉ có hai người, không ngờ là Lôi Phong Tuyết Sư lại chuẩn bị cho hắn nhiều kinh hỉ đến vậy làm hắn thật sự thấy hạnh phúc không nói thành lời.
– Đến giờ rồi.
Lôi Phong Tuyết Sư chìa tay ra nắm lấy bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của Tô Thủy Nguyệt, bước ra đứng giữa đám yêu thú, đối diện một bàn lớn bên trên còn có ba cây nhang, một cái đầu heo và hai ly rượu.
– Nhất bái thiên địa.
Một bái trời đất, thiên địa chứng giám.
– Nhị bái cao đường.
Hai bái cha mẹ, quy tông ban phúc lành. Chỉ là Lôi Phong Tuyết Sư không còn cha mẹ, chỉ có một vị ca ca còn chưa rõ sống chết.
– Phu thê giao bái.
Ba bái phu thê, răng long đầu bạc. Tô Thủy Nguyệt rơi xuống một giọt nước mắt, vậy là hắn đã thành thân, danh chính ngôn thuận. Nhưng không hiểu sao lồng ngực lại nhức nhối đến vậy, đau lòng đến vậy.
Hắn ngu ngốc hiểu ra, hắn đã quên mất hắn sắp phải trở về, hắn thật sự đã quên mất, bởi vì ở hên cạnh Lôi Phong Tuyết Sư quá đỗi bình yên, quá đỗi hạnh phúc.
Lôi Phong Tuyết Sư cắt xuống một nhúm tóc sau đấy chìa tay ra ý muốn Tô Thủy Nguyệt cũng cắt xuống một nhúm. Hắn run run không biết phải nói cái gì, lúc này lùi bước đã không còn kịp nữa, lúc nào còn hạnh phúc thì còn trân trọng, vạn nhất có một ngày hắn rời đi cũng sẽ đem những kỉ niệm đẹp này chôn ở trong lòng. Sau này chỉ cần cùng y tiết chế một chút thì thời gian ở lại sẽ lâu hơn. Tô Thủy Nguyệt lấy trong túi không gian ra thanh chủy thủ mà Tề Xuân Thụy đã tặng sau đấy cắt xuống một nhúm tóc đặt vào trong lòng bàn tay Lôi Phong Tuyết Sư, trên môi nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
– Nhị lang, chúng ta đã là phu thê rồi!
– Nguyệt nhi!
Lôi Phong Tuyết Sư ôm Tô Thủy Nguyệt vào lòng, hôn lên môi hắn sau đấy rời ra, đem hai nhúm tóc trên tay bện thành một cái dây sau đấy chia ra làm hai bỏ vào trong hai cái túi thơm, mỗi người một cái.
– Nguyệt nhi, cùng ta thề trước thiên đạo.
Lôi Phong Tuyết nheo mắt cười, khuôn mặt tuyệt mỹ của y trước ánh lửa càng trở nên tiêu sái oai hùng.
– Ta, Lôi Phong Tuyết Sư ngày hôm nay thề trước thiên đạo đã thú Tô Thủy Nguyệt làm tức phụ. Sau này cả đời cả kiếp yêu y, cả đời cả kiếp bên cạnh y, nếu trái lời thề bị thiên lôi băm vằm vạn đoạn.
Trước mắt Tô Thủy Nguyệt và Lôi Phong Tuyết Sư hiện ra một vòng sáng hình ngôi sao năm cánh thể hiện lời thế ứng nghiệm. Tô Thủy Nguyệt nắm chặt nắm tay, thời thề như vậy hắn không thể thề, hắn đã định trước sẽ có một ngày phải ra đi. Nhưng mà hắn cũng không thể để cho y phải chịu thất vọng, chỉ mong muốn khi hắn rời đi, bị thiên lôi băm vằm vạn đoạn y cũng sẽ không vì hắn mà đau lòng.