– Trước mắt không nên cùng hắn đối kháng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Tề Xuân Thụy tiến lên chặn ngang đường đánh của Mộ Thanh Khê, rất nhanh đã làm cho y dừng tay lại không đánh tới nữa. Mộ Thanh Khê thu lại lực đạo ung dung đứng nhìn, ánh mắt hướng về Tề Xuân Thụy vẫn thủy chung không đổi, nhưng khi liếc qua Tô Thủy Nguyệt thì ngay lập tức thay đổi. Y nhìn hắn chỉ có phẫn hận, không sai, chính là loại ánh mắt này đã nhìn hắn trước lúc y rời khỏi Vạn yêu thú. Có lẽ trong lòng y lúc này đặt ra ngàn vạn câu hỏi là Tô Thủy Nguyệt hắn tại sao lại không chết còn vui vẻ đi cùng đám người này, hoặc là y muốn ngay lập tức lao lên một kiếm mà đâm chết hắn luôn.
Bách Phệ Thôn và Băng Hỏa Tuyết Sư được những người khác đỡ dậy sau đấy rời đi, trước khi đi Bách Phệ Thôn còn phun ra một ngụm máu ngay dưới chân Mộ Thanh Khê buông lời thề độc.
– Một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ giết được ngươi, không giết được ta thà là bị thiên lôi đánh chết!
Mộ Thanh Khê nhếch lên một nụ cười như có như không, y không đáp lời chỉ dùng ánh mắt khiêu khích mà nhìn Bách Phệ Thôn, lại nhìn sang Tô Thủy Nguyệt một cái rồi ngay lập tức chuyển hướng. Không ai để ý thấy hai tay Mộ Thanh Khê đang siết chặt lại đến gân xanh cũng nổi lên. Tô Thủy Nguyệt lưu luyến ôm lấy Lôi Phong Tuyết Sư mà quyến luyến rời đi, khi lướt qua Mộ Thanh Khê cũng không còn cảm giác tim đập rộn ràng như trước, tâm hắn đã chết lặng, trước mặt người này không còn một chút rung động nào.
– Tô… Thủy Nguyệt!
Có lẽ do hắn rời đi quá nhanh cho nên không thể nào nghe được âm thanh khàn đặt ở trong cổ họng Mộ Thanh Khê, y không biết là đang gọi Tô Thủy Nguyệt hay là đang nói cho chính bản thân nghe. Hai nắm tay càng siết chặt hơn, mày nhíu lại, trong mắt hằn lên tơ máu. Kết giới trong Vạn yêu thú làm y không thể nào tự tung tự tác mà đi vào sâu được, sau lần đó nửa năm đã từng đến tìm Tô Thủy Nguyệt. Chỉ là người ngay cả xương khô cũng không tìm thấy, y đã đinh ninh là Tô Thủy Nguyệt đã bị đám yêu thú thao đến chết, hoặc là đã bị ăn mất xác. Nhưng không hiểu sao sau lần đó y mỗi ngày đều đến, đều ở ranh giới Vạn yêu thú này mà chờ đợi một kỳ tích xuất hiện. Đến chính y cũng không rõ là đang chờ đợi điều gì, chỉ biết là phải chờ mà thôi. Cho đến khi Tô Thủy Nguyệt xuất hiện y đã hiểu rõ thứ mà y mong chờ là gì, chỉ là, quá đỗi kinh ngạc mà thôi. Tô Thủy Nguyệt lướt qua y, không một ánh mắt lưu luyến nào, có lẽ loại ánh mắt mà y mong chờ giống như một năm trước đã không thể trở lại thêm một lần nào nữa. Tay càng siết chặt đến tứa máu.
Tô Thủy Nguyệt đi theo đám người Bách Phệ Thôn đến Tề gia trang, không phải là đến Cửu Dương phái. Trong khi Tống Liễu Dương và Thượng Thiên Thiếu Khanh trị thương cho Bách Phệ Thôn và Băng Hỏa Tuyết Sư thì hắn được những người còn lại kể cho mọi chuyện xảy ra trong một năm qua. Thời điểm một năm trước khi Tô Thủy Nguyệt hắn rời đi không hiểu sao tu vi Mộ Thanh Khê tăng mạnh đi đến cảnh giới Đại thừa hậu kỳ, chỉ còn một bậc là sẽ phi thăng. Y dùng thực lực mạnh mẽ cùng với mười đệ tử tinh anh dưới trướng đến thẳng Thư Nhạc Phong đánh chiếm, đoạt chức chưởng môn, chẳng qua bao lâu Cửu Dương phái trên dưới đều là đệ tử dưới trướng của y, những kẻ chống đối đều bị giết hết. Thanh Đàm chưởng môn bởi vì đỡ một chưởng cho Bách Phệ Thôn mà hao tổn nguyên khí lại bởi vì muốn truyền tống Bách Phệ Thôn rời đi mà tiêu hao tu vi mấy trăm năm, cuối cùng bị Mộ Thanh Khê đánh cho hồn phi phách tán. Bách Phệ Thôn cùng đám người còn lại chạy trốn đến Thượng Thiên gia, cuối cùng là đến Tề gia.
Chỉ có duy nhất nơi ở của Tề Xuân Thụy là không bị Mộ Thanh Khê nhìn đến, đặc biệt an toàn, cho dù y đối nghịch ngàn người nhưng đối với Tề Xuân Thụy luôn luôn nhường một bước đi. Chỉ là một chút lòng thành đó không làm cho Tề Xuân Thụy cảm động chỉ có càng coi rẻ, Mộ Thanh Khê là một kẻ bề ngoài đạo mạo bên trong lại mục rửa thối nát không điều ác gì là không làm. Khoát lên một bộ thanh y nhưng bên trong lại ẩn chứa vô số dao nhọn bất cứ lúc nào cũng có thể đâm chết người.
Tô Thủy Nguyệt gật gù không nói, Mộ Thanh Khê này so với những đại ác nhân ác nhất thế gian còn muốn ác hơn. Đến cả con của chính mình còn giết được thì còn chuyện gì khiến y có thể nương tay? Loại người này nếu hắn không giết thì cũng sẽ có vô số người cầm kiếm đến chém, chỉ là thực lực của Mộ Thanh Khê quá mạnh mà thôi. Hắn nhìn bộ dạng thảm thương của Bách Phệ Thôn mà xót xa vô cùng, người này đối với hắn luôn luôn ôn nhu thương xót, luôn để hắn ở trên đầu trái tim mà nâng niu trân trọng vậy mà trong thời gian y đau khổ thế nào hắn lại không ở bên cạnh để an ủi vỗ về được. Nhưng mà y là nam chính, đường đi còn dài, ngày giết được Mộ Thanh Khê chắc chắn sẽ xảy ra, điều mà một nam chính muốn không gì là không thể.